Chương 437 ANH LẤY NHẦM RỒI
Viết xong mười lăm câu, hắn đứng dậy đưa tờ giấy đó cho Hoắc Vi Vũ rồi nói rất nghiêm túc: “Trả cô số câu còn thừa.”
Hoắc Vi Vũ cạn lời, cầm lấy tờ giấy hắn đưa, trên giấy viết đúng mười lăm câu, không thừa không thiếu. Cô nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn, khi cánh cửa đóng lại cũng là lúc trái tim trở nên trống rỗng.
Cô nằm trên giường nhìn nét chữ của hắn đến ngẩn người, rồi thϊếp đi lúc nào không biết.
Nửa đêm, cô thấy có điều không ổn, nơi đó hơi ươn ướt. Đoán chừng mình đến tháng thật, cô vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, quả nhiên quần đã đỏ lòm.
Hoắc Vi Vũ rầu rĩ vì không mang theo băng vệ sinh, mà chỗ này không phải thành phố nên không có cửa hàng tiện lợi 24/24 để đi mua. Hết cách, Hoắc Vi Vũ đành mặt dày tìm đến phòng Cố Hạo Đình. Cô hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
Cửa mở ra, Cố Hạo Đình nhìn cô đăm đăm. Có lẽ là vì bị gọi dậy nên tóc hắn còn rối, áo sơ-mi đã cởi ba cúc, để lộ xương quai xanh trông thật gợi cảm và biếng nhác.
“Muộn thế này đến tìm tôi làm gì, không ngủ được nên muốn tôi “ngủ” với cô à? Hay là cô “ngủ” với tôi?” Cố Hạo Đình hỏi mờ ám, ánh mắt hắn rất lạnh như thể âm độ.
Hoắc Vi Vũ đỏ mặt: “Không phải, cái đó đến rồi.”
“Cái gì đến?” Cố Hạo Đình nhìn chằm chằm cô.
Hoắc Vi Vũ hắng giọng một lúc mới nói: “Tôi không mang băng vệ sinh, chỗ anh có ai có không?”
Cố Hạo Đình im lặng một hồi mới hất cằm vào trong phòng: “Vào đi.”
Hoắc Vi Vũ bước vào, thấy trên tường phòng hắn… treo tờ chép phạt cô mới viết, còn được đóng trong khung kính.
Hoắc Vi Vũ khựng người, chỉ vào tờ giấy chép phạt một nghìn lần rồi hỏi: “Anh treo nó lên làm gì?”
“Răn đe.” Cố Hạo Đình thản nhiên rút di động ra gọi.
“Răn đe cái gì?” Cô nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Cố Hạo Đình nhìn thẳng vào cô, không trả lời mà nói với người ở đầu dây bên kia: “Trong kho chắc có đồ cho nữ dùng, mang lên phòng tôi đi. Với cả pha một cốc đường đỏ bưng lên đây luôn.”
Dứt lời, Cố Hạo Đình ngồi lên bàn với vẻ biếng nhác: “Nếu cô thấy khó chịu thì có thể đóng khung tờ giấy tôi viết rồi treo lên tường. Dù sao chữ tôi cũng đẹp hơn chữ cô nhiều.”
“Tôi không có thú vui quái dị đó.” Hoắc Vi Vũ xoay mặt đi, không thèm nhìn hắn.
Căn phòng này tràn ngập hơi thở của hắn hòa cùng mùi hương đậm chất nam tính. Việc hai người ở riêng giữa đêm hôm khuya khoắt thế này làm tâm trí cô rối bời.
“Tôi về phòng mình đợi đây, anh bảo họ đưa đồ đến phòng tôi đi.” Hoắc Vi Vũ vừa nói xong thì có tiếng gõ cửa. Cô vội vàng chạy ra mở cửa.
Trung tá Thượng đứng ngoài cửa, tay bưng một cái khay đựng “cậu bé” hàng giả màu hồng, mấy quả gì đó hình trứng màu tím nhưng được nối dây và có công tắc, còn cả bi sắt, thứ gì đó hình bướm và dây trói.
Hoắc Vi Vũ: “…”
Cô nhìn đống đó mà mặt cắt không còn giọt máu.
Trung tá Thượng đúng là giỏi tưởng tượng. Đồ dùng cho nữ mà Cố Hạo Đình nói đến là băng vệ sinh, anh ta lấy nhầm đồ rồi.
Cố Hạo Đình bước đến đứng sát bên cô, gần tới nỗi hơi thở nóng rẫy của hắn phả hết lên má cô.
Hoắc Vi Vũ cảm nhận được thân nhiệt của hắn dường như đang tăng lên, khiến cô cũng nóng theo. Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hắn cầm “cậu bé” giả kia, bấm công tắc.
Cô nhìn cái thứ đó chuyển động mà kinh ngạc, liếc sang Cố Hạo Đình thì chạm ngay vào đáy mắt sâu thẳm của hắn. Trong đôi mắt ấy tràn đầy vẻ nguy hiểm như một thợ săn lành nghề đã nhắm được con mồi.