Translator: Nguyetmai
"Sao? Tôi lại nói trúng tim đen của cô nữa à? Có lẽ cô còn không biết nhục mà vác mặt tới đây định xem mắt, cứ chờ đấy xem ai sẽ chọn cô. Có khi cô bị Ngụy Ngạn Khang chơi tàn, nạo thai vài lần rồi cũng nên!" Hoắc Thuần cố tình nói to cho người xung quanh nghe thấy.
Hoắc Vi Vũ giận đến bật cười. Cô đã nghe mấy lời bẩn thỉu này nhiều lắm rồi, giờ mà nổi giận thì chỉ hời cho bọn họ thôi.
"Cô đang nói chính mình đấy à? Tổng gGiám đốc Ngô từng than với tôi là đáng tiếc quá, cô mà sinh được con cho ông ta thì có khi ông ta đã bỏ vợ rồi." Hoắc Vi Vũ cười khẽ rồi nói.
Hoắc Thuần trợn mắt với cô, người xung quanh đều đang chăm chú nhìn bọn họ. Cô ả thẹn quá hóa giận: "Cô nói vớ vẩn gì đấy? Tổng giám đốc Ngô nào? Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì cả."
"À phải rồi." Hoắc Vi Vũ nhìn về phía ngực cô ả: "Cô làm ngực ở đâu đấy? Từ cup A bơm lên cup C mà chỉ xệ xuống có một tí, tay nghề tốt ghê."
"Cô lại ăn nói linh tinh! Ngực tôi là ngực thật!" Hoắc Thuần hét lên chói tai.
"Đừng có biểu cảm quá, cẩn thận silicon lại chảy ra khỏi mũi bây giờ. Cô gọt cằm sau này dễ méo miệng lắm. Còn cả mắt nữa này, cắt thế nào mà trợn ngược lên trông giả thế kia?" Hoắc Vi Vũ nghiêm túc nhận xét.
"Cô cẩn thận cái mồm đấy, tôi kiện cô tội phỉ báng bây giờ!" Hoắc Thuần tức run người.
"Tôi nói có sai câu nào không? Tôi còn lưu ảnh của cô ta trước khi phẫu thuật thẩm mỹĩ đây này, cho mọi người phân xử là biết ngay thôi." Hoắc Vi Vũ mở điện thoại ra, tìm ảnh của Hoắc Thuần.
Một người đàn ông trung niên đi ngang qua chỗ cô.
"Chú à, chú xem đi, đây là ảnh của số 36 ngày trước, có phải cô ta đã phẫu thuật không?" Hoắc Vi Vũ túm đại một người mà hỏi.
Thấy người đàn ông trung niên này, sắc mặt Hoắc Thuần tái nhợt đi. Cô ta cúi gằm mặt xuống, nắm đấm siết thật chặt.
Người đàn ông trung niên nhìn ảnh chụp trong điện thoại của Hoắc Vi Vũ rồi nhìn Hoắc Thuần, sau đó nói rất nghiêm nghị: "Trong thư mời viết rõ là không được phẫu thuật thẩm mỹ, cô bị loại rồi." Ông ta khẽ vẫy tay, bảo vệ bước lên nghe lệnh.
Hoắc Thuần lườm Hoắc Vi Vũ cháy mắt: "Con khốn nạn độc ác kia, tốt xấu gì tao cũng là em họ của mày mà mày đối xử với tao như thế à? Mày cứ chờ đấy!"
Hoắc Vi Vũ nhìn bảo vệ mời Hoắc Thuần ra ngoài, đôi mắt hơi rũ xuống.
Cô chỉ bật lại theo bản năng chứ không hề muốn Hoắc Thuần mất tư cách tham gia buổi tiệc này. Cô ta có dung mạo, có gia thế, muốn được đám người thượng lưu này chọn trúng cũng không khó khăn gì.
Người đàn ông trung niên cảnh cáo những người còn lại: "Nếu còn ai phẫu thuật thẩm mỹ mà bị phát hiện thì chúng tôi sẽ kiện ra tòa. Chúng tôi cam đoan, các cô sẽ ở trong tù cả đời đấy. Phỏng vấn bắt đầu, ai phẫu thuật thì mời ra ngoài."
Sau khi ông ta nói xong, một nửa số mỹ nữ trong sảnh bỏ đi.
Thường Yến cười trên nỗi đau của người khác, giơ ngón cái ra với Hoắc Vi Vũ: "Chị siêu quá, vừa ra tay đã tiêu diệt được một nửa rồi."
Hoắc Vi Vũ lại chẳng vui vẻ gì: "Em đi phỏng vấn đi, chị tìm phòng ngủ đây."
Cô vào phòng 303, để túi lên giường rồi đi thay băng.
Cửa sổ toilet hướng ra vườn hoa sau biệt thự, ngay sát cạnh bể bơi, mặt bể với những ngọn sóng xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Cô hơi đói bụng, thấy số điện thoại phục vụ bữa trưa trên hướng dẫn ở đầu giường bèn gọi thử, không ngờ kết nối được. Cô gọi một suất mì sốt tương rồi nằm dài ra giường.
Ù ù ù.
Tiếng động cơ máy bay ầm ầm vang lên từ xa đến gần
Hoắc Vi Vũ cau mày, bây giờ đám lắm tiền này thích dùng máy bay để đi lại đến thế sao?