Chương 429 HẮN ĐÃ YÊU CÔ QUÁ ĐẬM SÂU THÌ PHẢI LÀM SAO ĐÂY?
Đêm đã về khuya. Trăng hôm nay lớn đến lạ kỳ, rải ánh sáng dịu nhẹ xuống mặt đất bao la. Hoắc Vi Vũ chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng rồi bước lang thang.
Có phải con người sau khi chết có còn linh hồn không? Có phải ba cô cũng đang ngắm vầng trăng này với cô không?
Hình như đây là vùng ngoại ô, nên đèn đường vẫn rạng mà chẳng thấy bóng người. Nếu hôm nay cô không thoát được, chôn thân giữa chốn đồng không mông quạnh, liệu Cố Hạo Đình có buồn không? Có lẽ hắn sẽ tin cô không hề đẩy Thái Nhã xuống cầu thang.
Đi mệt rồi, Hoắc Vi Vũ liền đến ngồi dưới một ngọn đèn đường. Dưới mặt đất chỉ có bóng cô. Cô rê tay lướt dọc theo hình dáng cái bóng của mình.
Ai cũng cô đơn đến với thế giới này rồi cô độc rời xa trần thế, chẳng biết mình đến từ đâu, cũng chẳng hay chết rồi sẽ đi về đâu. Thứ duy nhất bầu bạn, không rời không bỏ chỉ có cái bóng của chính mình mà thôi.
Hoắc Vi Vũ mệt mỏi quá rồi, cô tựa người vào lan can, nhắm mắt lại. Cố Hạo Đình đứng trước mặt cô, nhìn cô đăm đăm rồi cúi người bế cô lên.
Hoắc Vi Vũ giật mình mở choàng mắt ra, thấy Cố Hạo Đình thì hơi kinh ngạc: “Anh thả tôi xuống đi.”
Cố Hạo Đình không nhìn cô mà đi thẳng tới chỗ xe mình, đặt cô vào ghế sau rồi bảo: “Tôi đưa em về.” Nói xong hắn đóng cửa xe lại.
Hoắc Vi Vũ mệt đến nỗi chẳng buồn cựa quậy, cũng không hơi sức đâu tranh cãi với hắn, thế là quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Hạo Đình ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe. Hai người chẳng nói gì, không gian trong xe tĩnh lặng như tờ. Ánh đèn đường thoắt sáng thoắt tối lướt qua đôi mắt đen thăm thẳm của hắn.
“Sự thật về cái chết của ba em là thế nào?”Cố Hạo Đình điềm tĩnh hỏi.
Hoắc Vi Vũ nuốt nước miếng, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cất lời: “Bị Tần Diệu Ni chọc tức nên lên cơn đau tim. Bà ta nói tôi không phải con đẻ của ba.”
Cố Hạo Đình kinh ngạc, nhìn Hoắc Vi Vũ qua gương chiếu hậu. Trông cô ấy rất bình tĩnh, bình tĩnh đến lạ thường.
“Cần tôi giúp gì không?” Hắn trầm giọng hỏi.
Hoắc Vi Vũ thoáng khựng lại, rồi chợt nhớ tới lời trách móc của Trung tá Thượng: Cô dựa vào đâu mà bắt Tư lệnh làm nhiều việc vì cô như thế!
“Không cần.” Hoắc Vi Vũ nói rất quả quyết.
Cố Hạo Đình nhíu mày, siết chặt vô lăng hơn, nét mặt lạnh đi trông thấy, khiến nhiệt độ trong xe như cũng giảm hẳn xuống.
Hoắc Vi Vũ chậm rãi nhìn về phía hắn, hỏi: “Sao lại muốn đưa tôi về?”
Cố Hạo Đình nhếch môi cười tự giễu: “Tôi đã nói rồi, tôi không muốn thấy em chết trước mặt tôi. Chừng nào chân tướng chưa được điều tra rõ ràng, thì chừng đó em không có quyền chết.”
“Ha.” Hoắc Vi Vũ cười khẩy, ngả người ra ghế, nhắm mắt lại.
“Cười cái gì?” Cố Hạo Đình chau mày hỏi.
“Cơ miệng co rút thôi.” Hoắc Vi Vũ đáp với vẻ biếng nhác.
Cố Hạo Đình thấy lòng mình thắt lại. Hắn dừng xe bên vệ đường, mở cửa bước xuống, tới ngồi cạnh cô ở ghế sau.
Hoắc Vi Vũ mở mắt ra nhìn hắn. Đúng lúc đó, hắn cúi người ngậm lấy bờ môi cô. Hoắc Vi Vũ nhíu mày vẻ khó hiểu. Chẳng phải hắn nói không thích cô sao? Chẳng phải hắn chê cô nhân phẩm đạo đức xuống cấp sao? Chẳng phải hắn tin cô đẩy mẹ hắn xuống cầu thang sao?
Hoắc Vi Vũ nhìn vào đôi mắt sâu hun hút của hắn, hàng mi dài khẽ rung. Cô không đẩy hắn ra, cũng không đáp lại. Chỉ là lòng thấy xót xa quá, thế nên đôi mắt cũng phủ sương mờ.
Cố Hạo Đình nhìn đôi mắt long lanh nước mắt của cô, ánh mắt tối tăm đi ít nhiều. Hắn không hôn sâu, chỉ nói với giọng trầm lắng: “Nụ hôn tạm biệt thôi mà.”
Hoắc Vi Vũ buông thõng tay xuống, cơ thể như mất hết sức lực, thẫn thờ ngồi đó nhìn hắn rời khỏi xe.
Hắn vẫy một chiếc taxi, đưa cho tài xế một trăm tệ. Hoắc Vi Vũ xuống xe.
Cố Hạo Đình cứ thế đi lướt qua cô, về xe mình mà chẳng buồn nhìn cô lấy một cái, cứ thế lái xe đi thẳng.