Chương 420 VỎ QUÝT DÀY CÓ MÓNG TAY NHỌN
"Nửa tiếng nữa, tôi sẽ gặp Thái Nhã ở quán trà Thiên Ngữ." Hoắc Vi Vũ nói xong thì cúp máy.
Cô mới bước từ trong thang máy ra, Lý Nghiên Hiền đã gọi điện tới, chất vấn: “Tôi bảo cô uy hiếp Thái Nhã, cô lại hẹn gặp bà ta làm gì? Có phải cô muốn bán đứng tôi không?”
“Tôi bán đứng bà thì có lợi lộc gì sao?” Hoắc Vi Vũ vặn ngược lại.
“Vậy cô mau bảo bà ta múa thoát y cơ mà, còn không thì tung đoạn ghi hình đó ra đi.” Lý Nghiên Hiền đánh mất lý trí.
“Tung đoạn ghi hình rồi thì Cố Hạo Đình sẽ tra ra người lên giường với Thái Nhã chính là Ngụy Tịch Phàm. Ngụy Tịch Phàm quan hệ với mẹ hắn, muốn làm cha dượng hắn, bà đoán xem hắn sẽ làm gì? Bà khiến hắn mất mặt thì hắn sẽ đối phó với bà thế nào đây? Bà đừng quên con bà vô tội.” Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
Lý Nghiên Hiền choàng tỉnh, ngập ngừng: “Vậy cô tính làm sao để giúp tôi trút giận?”
“Ép Ngụy Tịch Phàm trở về bên cạnh bà, từ giờ chỉ có mình bà thôi, rồi để cho Thái Nhã biến mất khỏi cuộc sống của bà, thế này có được không?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Không được, dựa vào đâu mà bà ta hời vậy? Hay là cô hất cà phê lên mặt bà ta, khiến bà ta mất mặt đi.” Lý Nghiên Hiền nhượng bộ.
“Được rồi, sau một tiếng nữa gặp ở quán trà Thiên Ngữ.” Hoắc Vi Vũ nói xong, cúp máy.
Cô lên xe. Lúc gần đến quán trà Thiên Ngữ thì mở ghi âm điện thoại.
Ngụy Tịch Phàm và Thái Nhã đã sớm có mặt ở đó.
Ngụy Tịch Phàm đóng cửa lại, ánh mắt hung ác: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
“Là mấy người muốn làm gì thì đúng hơn.” Hoắc Vi Vũ nhìn Ngụy Tịch Phàm: “Nếu như Cố Hạo Đình biết ông ngủ với mẹ hắn thì hậu quả sẽ ra sao?”
Cô nhìn về phía Thái Nhã: “Ngụy Tịch Phàm là người có vợ, nếu như lộ ra chuyện này, liệu danh tiết cuối đời của bà có giữ được không? Cố Hạo Đình sẽ nhìn mẹ mình bằng con mắt thế nào đây.”
"Cô muốn bao nhiêu tiền?" Ngụy Tịch Phàm ngắt lời Hoắc Vi Vũ.
"Tôi không cần tiền, tôi muốn các người viết bản cam kết. Ngụy Tịch Phàm, đời này ông chỉ được phép có một mình Lý Nghiên Hiền thôi, còn Thái Nhã nữa, từ giờ bà sẽ bước ra khỏi cuộc sống của Ngụy Tịch Phàm đi. Hai người có làm được không?” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng hỏi.
“Chỉ thế thôi à?” Ngụy Tịch Phàm khó tin. Truyen DKM.com
“Chỉ vậy thôi.” Hoắc Vi Vũ nói chắc nịch.
“Sao tôi biết được cô có xóa đoạn ghi hình đó không?” Thái Nhã nói, nhìn Hoắc Vi Vũ với ánh mắt chán ghét.
“Nếu như bà không thực hiện được cam kết thì tôi xóa đi rồi liệu còn có ích không? Chỉ cần ai đó có ý đồ gây hại là bà có thể bị quay thêm vài cái nữa thôi.” Hoắc Vi Vũ uể oải nói.
Thái Nhã sợ hãi, không dám nghĩ đến hậu quả sau khi sự việc bại lộ.
“Được, tôi đồng ý với cô, nhưng nếu tôi phát hiện ra cô tung đoạn ghi hình lên mạng, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu." Thái Nhã hậm hực nói, cầm giấy bút trên bàn, viết bản cam kết, đưa cho Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhận lấy, nhìn lướt qua, bỏ vào túi xách, nhìn về phía Ngụy Tịch Phàm.
Ngụy Tịch Phàm cũng viết bản cam kết, hoài nghi: "Ngoại trừ cái này ra, cô không còn yêu cầu gì nữa sao?"
Hoắc Vi Vũ nhếch môi: “Ông làm được như cam kết là tốt rồi.”
Cô quay người, bước ra khỏi phòng.
Lý Nghiên Hiền đã sớm đợi ở cửa, kéo cô vào phòng bên cạnh và đưa tách cà phê cho Hoắc Vi Vũ: “Lát nữa, chờ Thái Nhã ra, cô giội cà phê lên mặt bà ta đi.”
Hoắc Vi Vũ nhìn tách cà phê.
Màu cà phê rất lạ, còn có mùi kì quái. Khi Lý Nghiên Hiền trộn axit vào cà phê, bà ta không nghĩ tới việc axit có mùi nồng khó ngửi à? Hay là bà ta điên đến mất trí rồi?
Hoắc Vi Vũ không chút biểu cảm nhận lấy tách cà phê rồi quay người đi ra ngoài.
“Xoảng!” một tiếng, cô ném tách cà phê xuống đất, bọt nước sôi lục bục trên mặt cà phê.
Cô nhếch môi, xoay người lại nhìn Lý Nghiên Hiền đang kinh ngạc: “Xin lỗi, tôi cầm tách không chắc. Với lại, tôi đang muốn thỏa thuận với bà một việc.”