Chương 415 TÔI GIAO CỐ THỊ CHO EM, EM LẤY TÔI ĐƯỢC KHÔNG?
Cú tát đó mạnh đến nỗi như sấm sét giáng xuống mặt cô. Hoắc Vi Vũ choáng váng, mắt nổ đom đóm, đờ đẫn nhìn Cố Hạo Đình.
Đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn cô chằm chằm, còn đáng sợ hơn ác quỷ. Hắn nắm chặt đến nỗi như muốn bóp nát tay cô.
“Em muốn chết thì đi xa mà chết. Em chết trước mặt tôi là có ý gì hả! Em muốn tôi áy náy hay tự trách móc bản thân đây? Tôi nói cho em biết, không đời nào! Em có chết thì mãi mãi tôi cũng không rơi một giọt nước mắt nào cho em. Tôi thích sống thế nào sẽ sống thế ấy, tôi sẽ lấy vợ và xóa sạch những ký ức về em.” Cố Hạo Đình nổi giận đùng đùng, kéo cô tới bờ.
Hoắc Vi Vũ không còn sức lực để giãy giụa. Mặt cô rất đau, đau như bị róc thịt, tưởng như không còn là mặt mình nữa rồi. Nhưng lòng cô còn đau hơn.
Hắn nói rất đúng, cô chết rồi, hắn vẫn sống như thường, vẫn cao ngạo, được người người ngưỡng mộ, được con gái vây quanh. Hắn sẽ quên hết những ký ức về cô. Nhưng cô có thể làm gì chứ?
Cô không thể có được ai hết! Nếu như có thể thì cô hy vọng cha mẹ vẫn còn sống, nếu như có thể cô muốn mãi mãi không quen biết hắn.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn tìm chiếc nhẫn kim cương thôi.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng đáp.
“Tìm nhẫn làm gì? Ngay cả tôi, em cũng không cần thì giữ lại mấy thứ chết tiệt đó có ích chó gì nữa!” Cố Hạo Đình bực bội đến mức nói tục.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhếch môi, vết tay hằn trên mặt khiến cô mang một vẻ đẹp ma mị hệt như yêu tinh dụ dỗ người ta rơi vào con đường tăm tối: “Nó đắt tiền hơn anh nhiều.”
Gân xanh trên trán Cố Hạo Đình giật giật.
Được lắm! Cô muốn chọc hắn điên lên đây mà.
“Em muốn có bao nhiêu tiền? Nếu máy bay, đảo, biệt thự vẫn chưa đủ thì tôi tặng cả Cố thị cho em, vậy được chưa? Em cưới đống tiền đó luôn đi!” Cố Hạo Đình nhìn sâu vào mắt cô bằng đôi mắt băng giá, lạnh lùng nói.
“Cưới tiền của anh giống như đang dùng mạng của ba tôi để đổi lấy vậy. Xin lỗi, tôi không làm được.” Mắt Hoắc Vi Vũ cũng trở nên chết lặng.
Cố Hạo Đình cắn chặt răng: “Nếu em cảm thấy tôi hại chết ba em, vậy thì cứ tìm tôi báo thù, tôi chờ em. Đi chết làm gì?”
Truy๖enDKM.com
Lông mi Hoắc Vi Vũ run lên, cô liếc nhìn Cố Hạo Đình. Cô bị hắn nói trúng tim đen rồi. Trong tích tắc, cô thật sự đã nghĩ chết quách đi cho xong, chấm dứt kiếp này.
Cố Hạo Đình nhếch miệng, đôi mắt sâu thẳm khiến người ta không thể nhìn thấy nỗi đau, nở nụ cười tà ác: “Em cũng biết Khuê An Quyền đầu quân cho tôi. Em đoán xem tôi sẽ đùa giỡn với Lâm Trung Kiệt thế nào đây?”
Lòng Hoắc Vi Vũ thảng thốt: “Chuyện của tôi không liên quan gì đến ba Lâm. Cố Hạo Đình, anh muốn làm gì?”
“Ba Lâm cơ à? Em với Lâm Thừa Ân đã là vợ chồng rồi cơ đấy?” Cố Hạo Đình châm chọc.
Hắn sa sầm mặt, khiến ai nhìn vào cũng thấy sợ: “Hoắc Vi Vũ, em nghe đây, đến ba ruột của em tôi còn có thể ép chết thì đừng nói gì đến ba Lâm của em. Nếu không có sự cho phép của tôi mà đã tự sát thì tôi sẽ chôn cả nhà họ Lâm với em. Cứ trả thù tôi đi, tôi tiếp em cả đời.”
Cố Hạo Đình quay người, mở cửa bước lên xe. Tương Tử Viện đưa khăn tay cho Cố Hạo Đình lau nước trên mặt. Sau cùng, hắn cứ thế lái xe rời đi trong nỗi bực tức.
Hoắc Vi Vũ bò lên khỏi hồ. Gió thổi qua, lạnh cóng. Sao ngay cả chết cô cũng không có quyền lựa chọn?
Mở bàn tay ra, chiếc nhẫn đã nằm gọn ghẽ bên trong. Giây phút cuối cùng cô bị Cố Hạo Đình kéo lên thì đã kịp cầm lấy chiếc nhẫn. Nhưng đúng như Cố Hạo Đình nói, tìm được chiếc nhẫn cũng đâu có nghĩa lí gì? Thôi thì để chiếc nhẫn này thay cô chôn thân nơi đáy hồ vậy.
Hoắc Vi Vũ ném chiếc nhẫn vào hồ, mặt nước gợn sóng lăn tăn rồi lại phẳng lặng như gương.