Translator: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ cầm điện thoại gọi cho Thường Yến.
"Bao giờ em tới?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Chị ơi, em đang trên đường rồi, tới ngay đây. Em mang quần áo cho chị nhưng chị phải tự chuẩn bị trang sức nhé. Bữa tiệc hôm nay toàn người sang trọng, chị trang điểm đẹp vào nha." Thường Yến nói uyển chuyển.
Hoắc Vi Vũ biết là Thường Yến không muốn mình làm mất mặt cô nàng đó mà.
"Đến đây rồi nói." Hoắc Vi Vũ cúp máy, mở hộp trang điểm sức ra, ánh mắt dừng lại ở "Bình minh trên đại dương". Đó là di vật mà mẹ để lại cho cô, cũng là đôi khuyên tai mà cô thích nhất.
Hoắc Vi Vũ vừa đeo lên thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Bác Long đứng bên ngoài, nói với vẻ rất nghiêm túc: "Xin lỗi pPhu nhân, ban nãy tôi lỡ lời."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không nói gì với Cố Hạo Đình đâu." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt đáp lại.
"Cảm ơn pPhu nhân." Bác Long gật đầu.
Hoắc Vi Vũ chống tay lên khung cửa, lười biếng nhếch môi: "Bác đoán xem nếu Cố Hạo Đình biết đêm nay tôi không về ngủ thì anh ta có tức giận không?"
Sắc mặt bác Long tái nhợt: "Cậu chủ rất lo cho an toàn của pPhu nhân ạ."
"Bác có cách để anh ta không tức giận, không lo lắng, đúng không?" Hoắc Vi Vũ ám chỉ.
Bác Long nghe ra ẩn ý đằng sau câu nói của Hoắc Vi Vũ. Bà đáp lại với vẻ khó xử: "Nếu tThiếu gia biết pPhu nhân đi qua đêm mà tôi không báo cáo thì sẽ liên lụy đến hai đứa con tôi."
"Trời biết, đất biết, tôi biết, bác biết, còn anh ta lại không biết. Hoặc là anh ta biết, anh ta điên tiết, và sau cùng là tôi giận lây sang bác. Bác là người thông minh, còn tôi là phụ nữ, hoặc có lẽ là tiểu nhân. Bác hiểu chứ?" Hoắc Vi Vũ vỗ vai bà.
Chuông cửa reo vang.
Hoắc Vi Vũ ra mở cửa.
"Chị Hoắc ơi quần áo đây, chúng ta sẽ mặc giống nhau. Chị thay đồ trước đi, em trang điểm cho chị xong hai chúng ta đi nhé." Thường Yến vui vẻ nói.
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn bác Long.
Bác Long cảm thấy cô gái này vô cùng đặc biệt, thảo nào thiếu gia lại đối xử với cô ấy khác hẳn những người khác.
Bà cúi đầu đi vào bếp.
Hoắc Vi Vũ mỉm cười, trận chiến nhỏ này cô thắng rồi.
"Vào phòng chị đi."
"Chị Hoắc ơi, em biết một bí mật." Thường Yến không nén nổi hưng phấn.
"Người biết bí mật hay chết đầu tiên lắm đấy." Hoắc Vi Vũ cởi đồ rồi thay chiếc váy ngắn màu trắng mà Thường Yến mang tới.
"Lần này không phải đâu. Em nghe nói Duật Nghị cũng tới. Nếu được Duật Nghị chọn thì biết đâu sau này em sẽ là pPhu nhân Tổng thống tương lai đấy." Thường Yến chắp tay trước ngực cầu nguyện.
"Bây giờ bỏ phiếu dân chủ rồi nhé. Tên cậu ấm ăn chơi kia nằm mơ đi mà đòi cha truyền con nối!" Hoắc Vi Vũ giội một gáo nước lạnh rồi thoăn thoắt kéo khóa lên.
"Nhưng Duật Nghị có một ông bố lắm mưu nhiều kế, còn có quân đội hùng mạnh chống lưng. Nghe đâu sau khi tốt nghiệp, anh ta sẽ đi làm cChủ tịch huyện mMạ vVàng, con đường thăng tiến đã được sắp xếp đâu vào đấy rồi. Nếu được gả cho anh ta thì tốt quá, cho dù anh ta không làm Tổng thống thì cũng trở thành quyền quý xưng bBá một phương thôi. Cư dân mạng so sánh anh ta với thần Mặt Trời, bầu anh ta làm người đàn ông được chị em ao ước thứ hai trong cả nước đó. Biết đâu sau này còn đuổi kịp Cố Hạo Đình ấy chứ." Thường Yến bênh vực Duật Nghị vài câu rồi lấy đồ trang điểm trong túi mình ra.
"Có thần Mặt Trời như gã đó thì thà chị lên con tàu Noah bay ra vũ trụ còn hơn. Bái bai thần Mặt Trời." Hoắc Vi Vũ nói đùa.
Thường Yến cũng cười theo.
Trang điểm xong, hai người đi ra ngoài. Thường Yến lái xe đến biệt thự bên bờ biển.
***
Trong văn phòng tTư lệnh.
Cố Hạo Đình sa sầm mặt nhìn tài liệu kể tội Duật Nghị.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi." Hắn trầm giọng nói.
Trung tá Thượng đứng nghiêm, cúi chào rồi báo cáo: "Báo cáo tTư lệnh, tìm thấy cậu Duật Nghị rồi ạ. Cậu ấy đang mở một bữa tiệc tuyển người yêu không công khai ở biệt thự bên bờ biển."
"Vớ vẩn!" Cố Hạo Đình đóng sập tài liệu lại, đanh mặt nói: "Chuẩn bị máy bay, chúng ta qua đó ngay lập tức. Có lẽ đến lúc cậu ta phải rèn luyện cho đàng hoàng rồi!"