Chương 378 CUỐI CÙNG CÔ ĐÃ MỞ MỘT CÁNH CỬA CHO HẮN BƯỚC VÀO THẾ GIỚI CỦA CÔ
Tiếng hô của cô ta vang rõ khiến những người quanh đó đều nghe thấy. Bao ánh nhìn kì quái đổ dồn về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nghe cô ta nói vậy thì chột dạ, kéo quai váy lên vai, che đi vị trí vết hôn ở ngực. Nếu bây giờ cô cứ thế bỏ đi mất thì đồng nghĩa với việc chưa đánh đã khai. Còn nếu cô không đi thì lại không đủ tự tin, không biết làm thế nào để đối mặt với sự truy hỏi của mọi người.
Một khi đã dùng một lời nói dối để bắt đầu thì ắt sẽ phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy thêm, nếu không sẽ chỉ làm tình hình trở nên tệ hại hơn.
“Đang có chuyện gì vậy?” Tướng quân Mai đánh hơi được mùi bất thường, hất cằm hỏi.
Mấy chục người cố ý chặn Hoắc Vi Vũ lại, bao vây cô. Hoắc Vi Vũ nhíu mày. Cô có muốn cũng không đi được nữa rồi.
Cũng không biết từ lúc nào, vợ của Khuê An Quyền cũng đã đến, cố ý kéo quần áo trên người cô và mắng: “Sao cô đê tiện vậy chứ? Đang lúc ăn cơm mà còn đi ra ngoài làm việc ấy với đàn ông. Mọi người đến mà xem, đệ nhất bỉ ổi từ trước đến giờ đang đứng ở đây này.”
Hoắc Vi Vũ gỡ tay vợ của Khuê An Quyền ra, lui về sau phòng ngự. Phía đằng sau lại có một người nắm lấy quần áo cô. Hoắc Vi Vũ né tránh, lại lùi về phía khác. Phía khác cũng thế. Cô như cá trong chậu, nhỏ bé, yếu đuối, bất lực, bị người ta ức hiếp. Hoắc Vi Vũ cố thủ, ôm khư khư lấy ngực.
Roẹt…Không biết ai đã xé rách chiếc váy của cô.
Vợ Khuê An Quyền thấy thế liền nhào tới, túm lấy phần váy bị xé của cô rồi ra sức lôi kéo, giật ra được một mảnh.
Hoắc Vi Vũ ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy thân mình, co ro lại để cơ thể không bị lộ ra trước ánh sáng.
“Mọi người nhìn con đĩ này mà xem, quả thực hèn hạ mà. Sao nhà họ Lâm có thể chọn loại lăng loàn này về làm dâu chứ. Gớm.” Vợ Khuê An Quyền hùng hổ nói rồi ném miếng vải vừa xé vào mặt Hoắc Vi Vũ.
Xung quanh đều là tiếng sỉ nhục, và bàn tán xôn xao, thỉnh thoảng lại có người dúi đầu cô. Hoắc Vi Vũ úp mặt vào đầu gối, giống như đang trốn trong thế giới của riêng mình.
Cô không biết tình trạng này bao giờ mới kết thúc. Cô nên làm sao để giải quyết mớ hỗn loạn này đây? Rồi sau này phải làm thế nào nữa? Cô giống như ngày càng lọt thỏm giữa một vùng tăm tối.
"Các người đang làm gì vậy hả?" Cố Hạo Đình gằn giọng.
Đám người lập tức im re, dạt ra thành hai hàng, nhường lối cho Cố Hạo Đình.
Bầu không khí như bỗng đặc quánh và có chút quái dị, khiến người ta rùng mình. Có người hả hê cười trên nỗi đau của người khác, có người giữ sức chờ hiệu lệnh, có người chẳng có ý tốt đẹp gì, nhưng cũng có người nơm nớp lo sợ.
Cố Hạo Đình đi về phía Hoắc Vi Vũ, cởi áo vest ra, khoác lên người cô.
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình, trên người hắn như có một vầng hào quang bao quanh.
Bị đám người kia vây hãm, cô không hề nhỏ một giọt nước mắt. Bị đám người kia sỉ nhục, cô không khóc. Thậm chí thỉnh thoảng có người đánh cô, cô cũng không rơi một giọt lệ nào. Nhưng nhìn thấy Cố Hạo Đình tới, cô lại không kìm được mà ứa nước mắt.
Nhiều năm như vậy rồi, từ sau khi ba cô qua đời, cô đều một thân một mình đối mặt với sóng gió, hoàn toàn tự chủ mọi thứ, từ sự nghiệp, tình yêu, cuộc sống đến tiền bạc. Nhưng có một số việc không chỉ dựa vào một mình cô là có thể giải quyết được, giống như bây giờ.
Cô đã mở một cánh cửa trong thế giới của mình cho hắn. Cô đã chờ luồng ánh sáng này rất lâu, rất lâu rồi. Nhờ có sự xuất hiện của hắn mà cơ thể dường như cũng dần ấm áp hơn. Truyen DKM.com
Cố Hạo Đình thấy cô thê thảm như vậy, đôi mắt đằng đằng sát khí, đảo khắp một vòng, ra lệnh cho cấp dưới bên cạnh: “Nhớ hết tên toàn bộ những người ở đây. Là ai xé quần áo, ai động tay chân, ai mắng ai chửi, không được để sót kẻ nào.” Mai Kiện Sinh thấy vậy quát to: “Cố Hạo Đình, anh có ý gì? Anh lại bảo vệ cô ta như thế, còn ra mặt cho cô ta. Rõ ràng hai người léng phéng với nhau mà.”