Chương 373 IQ KHIẾN NGƯỜI TA LO LẮNG, MAU SỬA ĐI
Hoắc Vi Vũ giật mình ngừng lại, nhìn ra ngoài tủ. Đừng nói là Mai Kính Sơn biết cô và Cố Hạo Đình họ đang ở trong này nhé.
Dù quan hệ giữa cô và Lâm Thừa Ân là giả, người cô thích là Cố Hạo Đình, nhưng cô nhất định phải bảo vệ cả nhà Lâm Thừa Ân an toàn, bởi vì họ là những người coi cô như con gái ruột trong nhà và là bạn thân nhất của cô.
Lâm Thừa Ân dừng bước, quay lại nhìn Mai Kính Sơn.
“Cậu không nhận ra sau khi bạn gái cậu bỏ đi không lâu thì Cố Hạo Đình cũng đi à?” Mai Kính Sơn nói tiếp.
Hoắc Vi Vũ sợ run người. Cô nghĩ lần này mình xong thật rồi. Cô chẳng hề chuẩn bị chút nào, làm sao mà đối mặt với kiếp nạn sắp giáng xuống đây?
“Thế thì sao?” Lâm Thừa Ân hỏi mà sắc mặt tái xanh.
“Nói không chừng bọn họ đang làm chuyện vui vẻ ở một góc khuất nào mà chúng ta không nhìn thấy đấy.” Mai Kính Sơn tiếp tục châm ngòi.
Lâm Thừa Ân nghiến răng nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tướng quân, ông rảnh đến mức này quả là khiến cho người ta lo lắng.”
Nói xong, cậu ta quay người, đẩy cửa ra rồi đi thẳng.
“Đúng là đồ không biết điều.” Mai Kính Sơn giận dữ mắng một câu rồi vớ cái gạt tàn trên bàn nước quăng xuống đất.
Gạt tàn bắn lên, đập vào cửa tủ. Cửa tủ bị mở ra một khe nhỏ, có ánh sáng rọi vào.
Hoắc Vi Vũ sợ hãi hít thật sâu rồi quay mặt đi.
Cố Hạo Đình nâng cằm cô lên, cúi xuống nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực. Ánh mắt mang tính xâm lược mạnh mẽ, hệt như ác quỷ lẩn khuất trong đêm.
Ánh sáng le lói xuyên qua ngăn tủ nhỏ hẹp.
Tướng quân Mai đứng lên.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, không dám nhìn. Cố Hạo Đình dõi theo phía ngoài, ánh mắt sắc lạnh.
“Sầm” một tiếng, Tướng quân Mai nổi giận đùng đùng sập cửa bỏ đi.
Hoắc Vi Vũ thở phào nhẹ nhõm nhìn ra bên ngoài. Cuối cùng Tướng quân Mai cũng chịu đi rồi. Bây giờ cô mới dám thở mạnh và thả lỏng người.
Cố Hạo Đình bước ra khỏi tủ rồi bế Hoắc Vi Vũ ra theo.
Hoắc Vi Vũ nắm chặt cánh tay hắn: “Cố Hạo Đình, đừng tiếp tục nữa, chỗ này có thể có người tới bất cứ lúc nào.”
Hắn đi về phía cửa, hất cằm về phía khóa cửa rồi nói: “Khóa lại.”
Khóa lại… chẳng phải hai người họ sẽ làm tiếp sao?
Hoắc Vi Vũ đứng như trời trồng, cô không muốn làm tiếp, cô muốn đi khỏi đây.
“Em không muốn khóa cũng được.” Hắn đi về phía salon.
“Từ từ đã.” Cô không còn cách nào khác, đành phải khóa cửa lại.
Cố Hạo Đình mỉm cười, nụ cười rạng rỡ làm nổi bật thêm gương mặt tuyệt thế.
Hắn đặt Hoắc Vi Vũ xuống salon rồi ngả người nằm xuống, để mặc ánh nắng soi chiếu trên cơ thể mình. Khi dụ hoặc, người đàn ông này chẳng khác nào yêu ma.
Hoắc Vi Vũ ngồi yên, không dám nhúc nhích.
Hắn nheo đôi mắt sắc bén đầy nguy hiểm: “Đếm đến ba, em không cử động thì tôi sẽ động.”
“Một”
“Hai”
“Phù.” Hoắc Vi Vũ sợ hắn rồi, bèn thở hắt ra rồi cúi xuống…
Khi ngẩng đầu lên nhìn Cố Hạo Đình, mặt cô vẫn còn đỏ như trái táo vì xấu hổ, ngón tay trắng nõn như ngó hành đặt bên bờ môi vẫn còn hé mở…
Cố Hạo Đình nhìn cô đăm đăm. Người con gái này gợi cảm đến mê hoặc khiến hắn không sao chịu nổi.
Niềm rung động kì dị cuộn trào trong lòng Hoắc Vi Vũ. Cô chưa từng nghĩ đến việc mình và Cố Hạo Đình sẽ có một ngày như thế này.
Hắn như thiên thần cao không thể với tới, xa chẳng thể chạm vào, chỉ có thể ngưỡng mộ mà không thể nhìn trộm. Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
Bây giờ cô không chỉ trộm nhìn, mà hình như còn vấy bẩn người đàn ông này nữa.
“Chuyên tâm chút đi.” Cố Hạo Đình hạ giọng nói.
Hoắc Vi Vũ vừa hồi hộp lại vừa lo lắng, chỉ hận không thể kiếm được một cái lỗ nẻ để mà chui vào.
“Anh chuyên tâm trong hoàn cảnh này cho tôi xem thử.” Hoắc Vi Vũ oán trách.
Hắn nắm lấy chân cô rồi lật người cô lại.
“Ưʍ.” Cảm xúc quá mãnh liệt khiến cho cô siết chặt nắm tay.
Sao hắn có thể làm như thế chứ? Cô bảo thử… chỉ là… nói vậy thôi mà.
“Xem ai ‘đến’ trước. Nếu là em, tôi sẽ tiến vào luôn.” Hắn nói một câu đầy ẩn ý, mang ý tứ uy hϊếp rõ ràng.