Chương 357 CÒN TỨC GIẬN SAO? NGỐC QUÁ!
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, cô không biết mấy chuyện này. Trong lòng cô vang lên giọng nói: Cô nguyện tin hắn. Nhưng cô vẫn cảm thấy tủi thân lắm.
Hắn không hề biết cô đã trải qua ba ngày vừa rồi như thế nào. Cô cô độc, bất lực, bàng hoàng và đau đớn biết bao. Ngày nào cô cũng trông ra cửa giống như cún con lạc mất nhà. Thậm chí cô cảm thấy thế giới của cô còn tối đen hơn hũ nút.
Lòng Hoắc Vi Vũ không ngừng dao động. Cô cúi đầu, hơi nước phủ mờ đôi mắt.
Cố Hạo Đình nâng cằm cô lên, nhìn sâu vào đôi mắt dập dìu sóng biếc của cô. Hắn muốn được nghe cô nói thích hắn thêm lần nữa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn e là không thể.
Cô lì như trâu vậy, làm sao tự dưng nói thế được chứ.
Thôi được rồi, ai bảo hắn yêu cô sâu đậm đến vậy làm gì chứ. Cô chỉ cần đáp lại một chút, lòng hắn đã rộn ràng niềm vui rồi.
"Em còn giận sao?" Cố Hạo Đình hỏi với chất giọng đầy dịu dàng.
Hoắc Vi Vũ tự cho là mình kiên cường lắm, cô cũng không thích khóc, vì cô cho rằng nước mắt là biểu hiện của sự yếu đuối, mà có khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề.
Nhưng lúc này, chỉ một câu nói “Em còn giận sao?" của hắn giống như xịt hơi cay vậy. Tuyến lệ của cô như van nước được mở khóa không kìm chế được, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
Cô liên tục lắc đầu. Cô chưa từng giận hắn, chỉ có buồn thôi. Bây giờ, khi biết được sự thật, cô càng buồn hơn, giống như bao nhiêu tủi thân đều có lời giải đáp. Cô muốn cười nhưng nước mắt càng nhỏ tí tách nhiều hơn.
Cố Hạo Đình đau lòng, hôn lên những giọt nước mắt của cô. Từng giọt từng giọt thấm vào kẽ môi hắn, mặn chát làm sao. Đây là những giọt nước mắt của cô rơi vì hắn, hắn muốn giữ gìn trong tim.
“Ngốc quá!” Cố Hạo Đình nhéo má cô.
Cô gầy đi nhiều quá, má chẳng có thịt mấy, cằm cũng nhọn hơn.
“Trước hết đi ăn cơm với tôi đã. Tôi có món quà đặc biệt muốn tặng em.” Cố Hạo Đình trầm giọng.
Hắn đưa cô về biệt thự. Bác Long đã bày đồ ăn lên bàn. Tất cả đều là những món cô thích, có cả một cái bánh gato. Trên bánh viết: Tiểu Vũ, chào mừng em về nhà.
Chữ “nhà” khiến sống mũi cô cay cay. Cô sao thế này? Sao hôm nay lại mềm yếu đến vậy?
Cố Hạo Đình giúp cô kéo ghế. Hoắc Vi Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống. Hắn đẹp trai rạng ngời, ngối đối diện cô. Khung cảnh hiện giờ giống như là mơ vậy. Nhưng nếu như là mơ thì cả đời này cô không muốn tỉnh lại.
Hoắc Vi Vũ buồn rầu cắm mặt vào ăn, không muốn bị Cố Hạo Đình nhìn thấu tâm tư của mình.
Sau bữa ăn, Cố Hạo Đình thoáng nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói với Hoắc Vi Vũ: "Đi thôi, tôi đưa em đến một nơi."
“Đi đâu vậy?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
Hắn nhếch môi: “Đi rồi sẽ biết.”
Lên xe rồi, Hoắc Vi Vũ chợt nhớ tới Lâm Thừa Ân, chắc bây giờ cậu ta đang rất nóng ruột. Cô muốn gọi cho Thừa Ân báo rằng mình vẫn an toàn nhưng lại nhớ ra điện thoại của mình đã bị tên bịt mặt cướp mất, túi xách cũng không biết đang ở chỗ nào. Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Cố Hạo Đình, anh biết điện thoại với túi xách của tôi ở đâu không?” Hoắc Vi Vũ không hy vọng lắm sẽ tìm thấy tung tích đồ đạc của mình.
Tâm trạng Cố Hạo Đình bỗng trở nên khó chịu, hắn không nhìn cô: “Em đang nói đến chiếc điện thoại nát của em hay là cái máy tôi tặng em?”
“Cái điện thoại mà có sim đó.” Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng.
Cố Hạo Đình không vui nhìn về phía trước, không quan tâm đến lời cô nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, chờ hắn đáp lại.
“Tôi biết là tôi rất đẹp trai. Em cứ nhìn đi.” Cố Hạo Đình tự sướng.
Hoắc Vi Vũ đoán hắn vẫn chưa tìm thấy đồ của mình nên đành kéo dây an toàn ra, im lặng.
Cố Hạo Đình liếc nhìn cô, lại liếc thêm cái nữa, hắn mở ngăn kéo, đưa chiếc điện thoại hắn tặng cho cô: “Sim cũng làm lại rồi, đã lắp sẵn rồi đó.”
Lòng Hoắc Vi Vũ chợt thấy quái lạ, nhưng cảm giác nhiều hơn cả cảm động đó là rung động.
Cô nhận lấy điện thoại, thật lòng cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn quái gì.” Cố Hạo Đình trả lời lại một câu thô lỗ.
Hoắc Vi Vũ: ". . ."