Chương 355 SỨC HÚT ĐÀN ÔNG BÙNG NỔ
Cố Hạo Đình chau mày, trong đôi mắt sâu thẳm dường như ẩn chứa vũ trụ mênh mông. Hắn có đến trăm ngàn lời muốn nói cùng cô gái ấy, nhưng bây giờ chưa phải là lúc để trò chuyện.
Tổng thống giao bản kết quả cho những người khác cùng xem. Mai Kính Sơn nhìn kết quả phát hiện nói dối, bèn hừ một tiếng rồi nhìn sang Lâm Thừa Ân với vẻ dò xét, sau đó trầm tư, sắc mặt mỗi lúc một xám xịt.
Sau khi xem xong kết quả phát hiện nói dối, những người khác trả phiếu ý kiến của mình cho Tổng thống.
Tổng thống nhìn tất cả mọi người, chỉ có một mình Mai Kính Sơn nhất quyết cho rằng Hoắc Vi Vũ là gián điệp.
Ông ta hơi nhíu mày nhưng không để cho bất cứ ai phát hiện, sau đó nhìn Hoắc Vi Vũ rồi trầm giọng nói: “Đa số thắng thiểu số, Hoắc Vi Vũ không phải là gián điệp, lập tức phóng thích.”
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống để đôi mi dài che khuất sóng ngầm đang cuộn trào, nỗi cay đắng dâng tràn nơi đáy lòng cô. Cô thắng trận chiến này, nhưng đã thua mất trái tim rồi.
“Tiểu Ngũ, mình đi thôi.” Lâm Thừa Ân vươn tay về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhìn bàn tay dày rộng trước mặt mình. Trong giờ khắc này đây, cũng chỉ có Lâm Thừa Ân chưa từng rời bỏ cô. Hoắc Vi Vũ nắm lấy bàn tay ấy. Cậu ta nắm tay cô, kéo ra ngoài.
Nhìn hai người bọn họ, Mai Kính Sơn đã đánh hơi thấy mùi đau khổ ở đâu đây. Ông ta liếc về phía Cố Hạo Đình như thể muốn cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Ớ…Cố Hạo Đình đã chạy đi đằng nào mất rồi.
***
Hoắc Vi Vũ vừa mới ra đến cửa thì đã bị ai đó nắm chặt lấy cổ tay. Cô quay người nhìn người vừa tới.
Cố Hạo Đình kéo mạnh một cái, tách cô và Lâm Thừa Ân ra, sau đó lôi cô về phía xe mình.
Hoắc Vi Vũ đỏ mắt, gỡ tay hắn ra: “Cố Hạo Đình, anh buông tôi ra!”
Khuôn cằm của Cố Hạo Đình căng cứng, cả người hắn tỏa ra khí lạnh đến đáng sợ, bước chân mỗi lúc một nhanh. Trung tá Thượng thấy thế bèn vội vàng chạy đến mở cửa sau xe ra.
“Tiểu Ngũ.” Lâm Thừa Ân lao về phía Hoắc Vi Vũ, nhưng cậu ta còn chưa đến nơi thì đã bị mười mấy binh sĩ chặn lại.
Hoắc Vi Vũ quay đầu nhìn Lâm Thừa Ân đầy lo lắng. Thấy cậu ta chẳng thể tiến thêm một bước nào, cô giận dữ gắt lên: “Cố Hạo Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cố Hạo Đình không nói không rằng nhét cô vào xe.
Hắn càng muốn đẩy cô lên xe thì cô lại càng không muốn hắn được như mong muốn. Hoắc Vi Vũ mở cửa bên kia ra, toan xuống xe.
Tuy nhiên cánh cửa chưa kịp mở thì Cố Hạo Đình đã tiến sát tới giữ lấy mặt cô, hôn lên môi Hoắc Vi Vũ. Nụ hôn ấy vội vàng, mạnh mẽ, chẳng để cho người ta có cơ hội chối từ. Đầu lưỡi lùng sục trong khoang miệng, Hoắc Vi Vũ không muốn, bèn ra sức đẩy mạnh vai hắn. Cô càng đẩy thì hắn càng siết chặt vòng ôm.
Cô không chịu nổi nữa bèn cắn phập răng xuống đầu lưỡi hắn.
Cố Hạo Đình chặn kín bờ môi cô, nhìn cô bằng đôi mắt sáng rực.
Hoắc Vi Vũ thấy mùi máu tanh lan dần trong miệng mình. Đó là máu của hắn, nó đang chảy xuôi trong miệng cô, hòa tan vào cơ thể cô, trở thành một phần trong cô. Nỗi chua xót lan tràn trong đáy lòng khiến cho cô không nhẫn tâm nổi nữa, đành buông hàm răng đang nghiến chặt.
Máu chảy dọc theo khóe miệng người đàn ông trước mặt cô. Trung tá Thượng nhìn Tư lệnh dùng ngón cái quệt đi vệt máu bên khóe môi, lòng anh ta đau muốn khóc.
Tư lệnh đã thức trắng mấy đêm liền để cứu cô gái kia, từ máy bay, xe bọc thép và đội cảm tử đều đã sẵn sàng đợi lệnh ở bên ngoài. Nếu cô bị phán xét là gián điệp, Tư lệnh sẽ lập tức cướp người mang đi.
“Cô Hoắc ơi, xin cô thương xót, đừng tra tấn Tư lệnh của tôi nữa.” Trung tá Thượng chen miệng nói một câu.
Cố Hạo Đình lừ anh chàng cháy mắt rồi ra lệnh: “Câm miệng, lái xe cho đàng hoàng.”
Trung tá Thượng ngoan ngoãn lái xe.
Hoắc Vi Vũ mím chặt môi nhìn đăm đăm khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng trước mắt, viền mắt cô hoen đỏ.
Cô đợi hắn ba ngày, bảy mươi hai tiếng đồng hồ. Suốt ba ngày cô cứ nhìn hoài ra phía cửa, chẳng khác gì một con ngốc.