Chương 336 THIÊN THẦN, NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA TÔI
"À?" Bảo vệ nhìn Cố Hạo Đình.
Hắn nhận ra Cố Hạo Đình, không dám ăn mì tiếp nữa, nơm nớp lo sợ đứng dậy.
"Xin lỗi, hôm nay dây cáp camera bị cắt mất một đoạn, toàn bộ camera đều không hoạt động. Tôi đã báo sửa rồi, chắc là ngày mai sẽ sửa xong.” Bảo vệ cung kính giải thích.
Hoắc Vi Vũ nheo mắt, nhìn về phía màn hình giám sát. Cô không tin lại có sự trùng hợp bất ngờ như vậy. Chắc chắn có người cố ý cắt dây cáp.
“Camera có ghi lại được hình ảnh dây cáp bị cắt không?” Cố Hạo Đình nghiêm nghị.
“Có, tôi mở cho hai người xem.” Bảo vệ lập tức tìm ra đoạn camera sau cùng.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn lực lưỡng che mặt, dùng kìm cắt một đoạn cáp. Thời gian là lúc tám giờ tối.
"Chính là hắn." Hoắc Vi Vũ quả quyết xác nhận: “Hắn trốn trong nhà tôi, cướp điện thoại của tôi.”
Cố Hạo Đình lấy điện thoại ra, liếc nhìn thời gian rồi gọi cho cục trưởng Cục Giao thông.
“Tôi muốn anh gửi toàn bộ băng ghi hình của camera gắn trên các đoạn đường gần Long Ngự Thành trong khoảng từ sáu giờ đến mười giờ tối vào mail của tôi trong vòng mười phút. Một giờ đồng hồ tới phải luôn sẵn sàng chờ lệnh.” Cố Hạo Đình ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Hạo Đình. Có hắn ở đây, cô tin là có thể nhanh chóng tìm thấy tên bịt mặt kia. Tìm được tên đó rồi, cô sẽ biết được ai là kẻ đầu sỏ. Nếu như là Phùng Tri Dao thì…
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, trong đầu hiện lên vô vàn suy nghĩ.
Cố Hạo Đình cầm lấy tay cô, khiến Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại.
“Em yên tâm đi, trước khi trời sáng tôi sẽ giúp em bắt được tên này.” Cố Hạo Đình cam kết, nắm tay cô đi ra ngoài.
Nhân viên ban quản lý ngó nghiêng dò xét, nhìn Cố Hạo Đình và Hoắc Vi Vũ rời đi.
Không ngờ phu nhân Tư lệnh tương lai mà lại ở khu chung cư của bọn hắn. Điều này khiến hắn vô cùng tự hào và vinh dự, sau này có thể chém gió trên trang cá nhân của mình được rồi, có khi hắn còn trở nên nổi tiếng ấy chứ.
Đúng vậy, hắn nên chụp một tấm hình kỷ niệm đã.
Tuy nhiên, đợi đến khi hắn nghĩ ra, Cố Hạo Đình và Hoắc Vi Vũ đã đi mất dạng. Tiếc quá đi mà…
***
Trong phòng của Cố Hạo Đình.
Quả nhiên năng suất của cục trưởng Cục Giao thông rất cao, trong vòng mười phút đã gửi đoạn ghi hình ở Long Ngự Thành và khu vực lân cận đến.
Cố Hạo Đình mở băng ghi hình của mười mấy camera cùng một lúc, tua ngược với tốc độ nhanh gấp đôi, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vào màn hình, tìm hình bóng tên bịt mặt kia.
Đọc truyện tại truyendkm.com
Hình ảnh chạy nhanh quá, Hoắc Vi Vũ nhìn không rõ ai ra ai hết. Cô nghi ngờ nhìn về phía Cố Hạo Đình.
Nghe đồn, khả năng quan sát và độ nhanh nhạy của Cố Hạo Đình trong lúc tác chiến không ai bì được, đây cũng là một trong những kỹ năng giúp hắn có thể trăm trận trăm thắng.
Cô vẫn cho rằng quần chúng buôn dưa phóng đại so với thực tế, nhưng xem ra hình như là thật rồi. Có khi sau này cô cũng trở thành một thành viên trong hội buôn dưa cũng nên.
Đột nhiên, Cố Hạo Đình nhấn nút tạm dừng. Hoắc Vi Vũ thuận theo ánh mắt của hắn.
Cố Hạo Đình phóng to một cửa sổ, rồi chỉnh độ nét của hình ảnh.
Trên màn hình, cô nhìn thấy biển số xe ô tô của tên đàn ông bịt mặt là D7S110.
Cố Hạo Đình gọi điện cho cục trưởng Cục Giao thông, đồng thời ấn phím cách để tiếp tục tua ngược hình ảnh.
“Anh kiểm tra xem biển số D7S110 có tồn tại không.” Cố Hạo Đình ra lệnh.
Cố Hạo Đình lại nhấn phím Tạm dừng, ánh mắt dán chặt lên màn hình, khóe môi cong lên, ánh sáng xanh trên màn hình phản chiếu lên đôi mắt hắn, vô cùng chói lóa.
Hắn phóng to hình ảnh.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy chiếc D7S110 đi vào khu chung cư Bác Ái.
Cố Hạo Đình gọi điện cho sĩ quan Ngô, ra lệnh: "Phái vài người đến khu chung cư Bác Ái, tìm một chiếc xe mang biển số D7S110. Chủ xe cao 1m82, nặng khoảng 87 kg, mặc áo may ô màu đen, quần đen, đi giày thể thao Anta.”
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình đầy ngưỡng mộ. Hắn đỉnh quá!