Chương 312 TRONG MẮT TÔI KHÔNG CHỨA NỔI MỘT HẠT CÁT
Hoắc Vi Vũ dừng bước rồi nhìn về phía Thẩm Mặc Thần bằng ánh mắt khó tin.
Xưa nay anh Hai chưa bao giờ gọi tên đầy đủ của cô, hay là dùng giọng điệu nóng nảy, giận dữ xen lẫn uy hϊếp để nói chuyện với cô như vậy. Anh nhất định phải ép cô lấy Cố Hạo Đình cho bằng được sao?
Có phải anh cũng muốn cô giống như anh, rõ ràng yêu Thủy Diểu Diểu nhưng vẫn làm trò mờ ám cùng một ả đàn bà khác!
Cô không hiểu nổi hiện tại Thẩm Mặc Thần đang nghĩ gì.
Bầu không khí bỗng đông cứng lại như một cây cung đang kéo căng, có thể đứt bất cứ khi nào, khiến cho đôi bên cùng tổn hại.
Giang Nam Phong thấy thế bèn bước tới kéo Lâm Thừa Ân lại, hạ giọng khuyên: “Anh Tư, có chuyện này em phải nói với anh.”
Lâm Thừa Ân hất tay Giang Nam Phong ra, song Giang Nam Phong cố kéo cậu ra ngoài bằng được.
Cố Hạo Đình thong thả tháo cà vạt, dùng nó để băng bó bàn tay bị thương một cách máy móc, tựa như không hề cảm thấy đau đớn vậy. Ánh mắt hắn nhìn Hoắc Vi Vũ đầy vẻ lạnh lùng xen lẫn nỗi cô đơn khôn tả.
Dưới lớp vỏ ngoài bình tĩnh và thản nhiên ấy là một trái tim chồng chất vết thương. Nơi ấy còn đau đớn hơn bàn tay hắn gấp cả trăm lần. Cơn đau ập tới như ngàn vạn cơn sóng dữ cuộn trào, khiến hắn bức bối, muốn tìm ngay một thứ gì đó để trút hết cảm xúc.
Thẩm Mặc Thần quay sang nhìn Cố Hạo Đình rồi trầm giọng nói: “Tiểu Ngũ còn nhỏ nên vẫn thích làm theo ý mình, tôi hy vọng Tư lệnh có thể bao dung cho nó. Trong sáu anh em chúng tôi chỉ có mình nó là con gái, chúng tôi thương nó giống như là em ruột vậy. Nếu con bé có chuyện gì thì nhất định chúng tôi sẽ truy cứu đến cùng.”
“Liệu anh có ép em gái ruột của anh lấy người mà nó không muốn không?” Hoắc Vi Vũ chất vấn một cách khó hiểu.
Thẩm Mặc Thần siết chặt nắm tay, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, ánh mắt đong đầy đau khổ nhìn về phía cô.
“Nếu một ngày nào đó em muốn hận thì cứ hận anh đi.” Thẩm Mặc Thần đáp với vẻ cam chịu.
Hoắc Vi Vũ khó hiểu nhíu mày, quan sát vẻ mặt nặng nề của anh Hai.
Ban đầu anh Cả và anh Hai định ra mặt cho cô, cô không muốn họ gây ra mâu thuẫn với Cố Hạo Đình nên mới nghĩ ra cách lấy hắn. Lúc đó họ còn phản đối quyết liệt cơ mà. Tại sao bây giờ cô không muốn kết hôn với Cố Hạo Đình nữa thì anh Hai lại ép cô? Chẳng phải họ yêu thương cô nhất sao?
Đầu óc cô rối như mớ bòng bong, không nghĩ ra nguyên do gì hết. Hoắc Vi Vũ bực bội mà không biết xả vào đâu.
Dù về sau có sống không bằng chết thì cô cũng sẽ không hận anh Hai, nhưng mà cô thực lòng không hiểu nổi vì sao ngay tại thời điểm này, anh ấy lại bỏ mặc cô, ép buộc cô cơ chứ?
Thẩm Mặc Thần cụp mắt xuống, giấu đi hết thảy áy náy, trầm giọng nói: “Hai người bình tĩnh nói chuyện với nhau đi.”
Nói xong, anh không nhìn cô nữa mà rảo bước ra ngoài rồi đóng cửa lại giúp hai người họ. Hoắc Vi Vũ sững sờ đứng ngây ra, đầu óc đặc quánh như hồ dán. Không phải cô đang suy nghĩ, mà là đang lặng yên chờ cho nỗi đau trong lồng ngực nguôi đi.
Cố Hạo Đình đứng lên, đi mấy bước đã đến trước mặt cô. Hắn nâng cằm cô lên, nhìn cô đăm đăm bằng ánh mắt lạnh buốt: “Không muốn lấy tôi, phải không?”
Hoắc Vi Vũ chau mày, từ từ nhìn vào hắn. Hôm nay không chỉ riêng anh Hai quá kì lạ, mà Cố Hạo Đình lạnh lùng và nguy hiểm trước mắt cô đây cũng lạ lẫm đến đáng sợ.
“Chẳng phải anh đã biết đáp án của tôi rồi ư?” Hoắc Vi Vũ mạnh miệng hỏi lại.
Đôi mắt của Cố Hạo Đình ánh lên sự sắc bén. Cho dù hắn đã biết từ trước, nhưng giờ đây nghe cô nói lại lần nữa, lòng hắn vẫn đau như dao cắt.
Hắn nhếch đôi môi mỏng, giễu cợt: “Nhưng biết làm sao đây? Dường như em không có lựa chọn nào khác nữa rồi.”
Hoắc Vi Vũ ghét nhất là không còn sự lựa chọn. Cô kích động gạt phắt tay Cố Hạo Đình ra, siết chặt tay mình thành nắm đấm: “Sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi không phải món ăn vặt lúc anh nhàm chán, không phải thứ để an ủi lúc anh cô đơn! Tôi cần tự do, tôi cần được đối xử công bằng, dù là trong tình yêu, mắt tôi cũng không chứa nổi một hạt cát!” Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!