Chương 309 NỢ HẮN CÒN TRẢ HẾT CHƯA? HẮN MUỐN ĐỀN BẰNG NGƯỜI!
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng kia.
Hắn nhìn thẳng về phía trước bằng đôi mắt sắc bén mà lạnh nhạt chứ chẳng hề liếc nhìn cô, chiếc xe cứ thế lao đi vùn vụt, rồi biến mất trong kính chiếu hậu của Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt. Có một số người mãi mãi chỉ là một giấc mơ xa. Không phải hắn không tốt, mà là bao nhiêu tốt đẹp hắn đều dành trọn cho người hắn yêu thương mất rồi.
Hắn tiện tay bố thí khiến cho cô ôm hy vọng xa vời, chỉ là suy nghĩ viển vông của cô mà thôi.
Hoắc Vi Vũ tăng tốc xe để nén lại đáy lòng đau thắt. Càng đi càng nhanh, nhanh hơn, nhanh hơn…
Sau khi đạp hết chân ga phóng liền hai mươi phút, một chiếc xe phía trước đột nhiên đổi làn khiến cô phải đạp phanh dừng lại. Lúc khởi động lại lần nữa, xe đã chết máy.
Hoắc Vi Vũ đạp bộ ly hợp mấy lần mà xe vẫn im re. Cô nổi giận đập lên tay lái khiến còi xe kêu lên chói tai.
Một anh cảnh sát giao thông phóng xe máy tới, gõ lên kính xe.
Hoắc Vi Vũ đỏ lừ mắt hạ kính xuống.
“Cô có biết mình đi quá tốc độ không?” Cảnh sát giao thông hỏi.
Hoắc Vi Vũ ngớ ra. Cô chỉ muốn giải tỏa uất ức trong lòng chứ có để ý đến tốc độ đâu.
“Cô biết con đường này hạn chế tốc độ bao nhiêu không hả?” Cảnh sát giao thông răn dạy.
Hoắc Vi Vũ đi vùn vụt như thế thì lấy đâu ra thời gian mà nhìn giới hạn, lúc thấy tốc độ cho phép, cô giật thót cả tim.
“Chậc, tại xe tôi hỏng nên mới thế đấy. Anh gọi người đến kéo nó về cửa hàng dịch vụ ô tô sửa giúp tôi được không? Chiều nay tôi còn phải họp ạ.” Hoắc Vi Vũ thỏ thẻ.
Cảnh sát giao thông: “…”
Hoắc Vi Vũ đưa số di động cho cảnh sát rồi bắt taxi về thẳng công ty.
Anh cảnh sát nhìn theo cái bóng thờ ơ bình thản của cô mà khóc không ra nước mắt. Nếu sớm biết thế này thì anh lắm chuyện làm gì? Đây có phải là địa bàn của anh đâu cơ chứ?!
*
Cố Hạo Đình về đến nhà, xuống xe, mặt mũi sa sầm, cả người lạnh toát.
“Hạo Đình.” Phùng Tri Dao bước đến trước mặt hắn.
“Minh Nặc trốn ra ngoài lần này là lần thứ mấy rồi?” Cố Hạo Đình giận dữ cao giọng quát, ánh mắt nhìn Phùng Tri Dao như tóe lửa.
Phùng Tri Dao cúi đầu ấm ức: “Tính tình nó cực đoan giống hệt cha nó, anh cũng biết cha nó là ai mà.”
“Thay đổi cách nghĩ của cô đi, con trẻ không có lỗi! Đây là lần cuối cùng, nếu lần sau Minh Nặc ở với cô mà còn bỏ nhà đi thì cô đừng nuôi nó nữa, nó không hợp ở bên cô!” Cố Hạo Đình cả giận nói.
“Anh nghĩ em không thật lòng yêu thương nó phải không? Nếu không yêu thương nó thì em đến chỗ anh tự rước lấy nhục làm gì?” Phùng Tri Dao cũng bực mình.
“Việc cô cần làm là khiến cho nó cảm nhận được tình yêu thương ấy, chứ không phải để nó thấy cô đơn rồi suốt ngày bỏ nhà đi. Thời gian cô dẫn nó tới đây tìm tôi, chờ tôi, cô dùng để ở bên nó là đủ rồi. Đừng quên một nửa dòng máu chảy trong cơ thể nó cũng giống như cô.” Cố Hạo Đình nói chẳng niệm tình.
Phùng Tri Dao ném hai chiếc vé xem hòa nhạc trong tay vào người Cố Hạo Đình: “Anh đi mà xem một mình đi. Em phải lấy Thanh Vân sớm một chút để đỡ bị anh giận oan thế này!”
Phùng Tri Dao nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Cố Hạo Đình ngồi xuống salon, gọi cho Trung tá Thượng: “Điều người đi tìm Minh Nặc.”
Bác Long nhặt hai tấm vé lên, hỏi hắn: “Tư lệnh, phải làm gì với hai tấm vé này đây ạ?”
“Vé gì thế?” Cố Hạo Đình chau mày. Nguồn : truyendkm.com
“Cô Hoắc vừa mang hai tấm vé này đến đây đấy ạ.” Bác Long nhỏ giọng giải thích.
Đôi mắt sắc bén của Cố Hạo Đình đột nhiên co lại, toát ra ánh nhìn lạnh băng. Cô mong ngóng được phủi sạch quan hệ với hắn đến mức ấy cơ à? Trả lại cả hai tấm vé là không muốn mắc nợ hắn đúng không?!
Điện thoại di động đổ chuông. Cố Hạo Đình không thèm nhìn xem người gọi là ai đã cất giọng gắt gỏng: “Alo, gì thế?”
“Chào anh, tôi là Thẩm Mặc Thần. Tối nay cùng nhau ăn bữa cơm đi?”