Translator: Nguyetmai
Cố Hạo Đình bước đến, thân mình đổ bóng che phủ cả người Hoắc Vi Vũ. Hắn cúi người bế cô lên.
Hoắc Vi Vũ váng vất đầu óc, nghĩ bụng đi bộ mà cũng ngã thì xấu hổ quá, bèn giải thích: "Tôi bị trượt chân vì cái bãi kia kìa."
Cố Hạo Đình chỉ muốn ném luôn Hoắc Vi Vũ vào bồn cầu cho xong, nhưng cuối cùng vẫn đanh mặt bế cô ra ngoài.
***
Cấp dưới cung kính mở cửa xe cho hắn.
Cố Hạo Đình đặt cô lên ghế sau. Hoắc Vi Vũ nghiêng đầu dựa lên cửa sổ, thân thể oặt ẹo như đống bùn nhão, hai mắt nhắm nghiền.
"Tư lệnh, giờ đi đâu ạ?" Cấp dưới hỏi.
Cố Hạo Đình nhìn Hoắc Vi Vũ bằng đôi mắt sâu xa, gác đôi chân dài lên xe, hạ giọng nói: "Đến khách sạn Hender đi."
"Rõ."
Dưới ánh trăng, ba chiếc Rolls-Royce Phantom sang trọng màu đen lao vút đi trên đường lớn khiến người ta nhìn mà ngưỡng mộ.
Điện thoại di động của Hoắc Vi Vũ đổ chuông. Cô hơi tỉnh táo lại, thò tay vào túi lần mò, mắt cũng không buồn mở.
Cố Hạo Đình luôn duy trì tác phong quân đội, ngồi thẳng tắp, khí thế át người.
Thấy Hoắc Vi Vũ mãi không nghe máy, hắn liếc cô một cái, ánh mắt lạnh căm căm.
Điện thoại của Hoắc Vi Vũ đã rơi từ trong túi ra mặt ghế cạnh cô từ lúc nào. Tiếng chuông ngừng rồi lại vang lên.
Cố Hạo Đình nhíu mày, nhặt điện thoại của cô lên, người gọi đến được lưu trong danh bạ là "Lục Trà Biểu".
Hắn nhét điện thoại vào tay Hoắc Vi Vũ.
Cô nghe máy, giọng khàn khàn: "Ai đấy?"
"Hoắc Vi Vũ, tôi có thai rồi." Người phụ nữ trong điện thoại hả hê khoe khoang.
Hoắc Vi Vũ mở to mắt, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cất giọng thờ ơ: "Đứa bé đó không phải của tôi, cô khoe với tôi làm gì? Tôi có ăn nằm với cô đâu."
Cố Kiều Tuyết mỉm cười: "Ban nãy A Khang nói với tôi là cô nhạt nhẽo y như cái xác. Anh ấy ở bên cô chẳng hề hứng thú chút nào, yêu cô suốt bảy năm mà còn không thèm động vào cô. Vừa rồi anh ấy còn phải cầu xin tôi để được 'sung sướng' đấy. Anh ấy nói chỉ có tôi mới giống phụ nữ, chỉ có tôi mới dịu dàng, chỉ tôi mới có thể khiến anh ấy ngập tràn phấn khích."
Ánh mắt của Hoắc Vi Vũ càng lạnh hơn, giọng nói càng thêm hờ hững: "Cho nên bây giờ cô muốn khoe khoang, muốn ra oai, hay ban nãy gã chưa làm cô thỏa mãn nên cô mới tìm niềm vui trên nỗi đau của tôi hả? Ngại quá đi, con họa mi còi trong quần anh ta có gì đáng để tôi lưu luyến?"
"Hoắc Vi Vũ, cô không ăn được thì đạp đổ chứ gì?" Cố Kiều Tuyết nổi cáu: "Chắc cô cũng biết trong lúc qua lại với cô thì anh ấy đã ngủ với tôi cả năm rồi, lần nào cũng bám dính lấy tôi không chịu về chỗ cô đấy. Một khi tôi chấp nhận lời cầu hôn của anh ấy là anh ấy đá cô ngay."
Hoắc Vi Vũ bỗng đau lòng, không phải đau vì Ngụy Ngạn Khang, mà đau vì bảy năm thanh xuân bị bỏ phí, đùa giỡn và lừa gạt.
Cô ngồi dậy cho ngay ngắn, vươn tay vén gọn những lọn tóc lòa xòa trên trán mình.
Cố Kiều Tuyết muốn cô đau khổ, vậy thì cô càng không cho ả ta được như ý đâu.
Hoắc Vi Vũ nhếch khóe miệng xinh đẹp: "Cố Kiều Tuyết, cô thấy anh trai cô so với Ngụy Ngạn Khang thế nào?"
Cố Kiều Tuyết mất bình tĩnh, giận dữ nói: "Tôi biết ngay cô bày mưu bắt anh tôi cưới cô để trả thù tôi và A Khang mà!"
"Cô chẳng có ảnh hưởng lớn đến thế đâu." Hoắc Vi Vũ cong khóe môi, mắt sáng lấp lánh. "Cố Hạo Đình có dáng người ngon hơn Ngụy Ngạn Khang, mặt mũi đẹp hơn Ngụy Ngạn Khang, quan trọng hơn là anh ấy chỉ cần giậm chân một cái là khiến cả Ninh Xuyên phải rung chuyển. Anh ấy muốn Ngụy Ngạn Khang chết vào canh ba thì gã ta chẳng sống được đến canh năm. Một người là quân vương còn một kẻ chỉ là kiến cỏ. Cái gã cô đang dùng chẳng qua là kẻ mà tôi gai mắt, so ra tôi muốn ngủ với anh trai cô hơn nhiều, ngủ hợp pháp đấy."