Trung tá Thượng quay lại liếc Hoắc Vi Vũ một cái.
Ồ. Chưa ngủ à?
"Chuyện đó liên quan đến bí mật quân sự, tôi không thể nói nhiều. Nếu tôi nói ra sẽ có rất nhiều người gặp nguy hiểm và thậm chí là hy sinh." Trung tá Thượng nhìn về phía trước.
Nói hết hiểu lầm ra, trong lòng anh ta thoải mái hơn nhiều. Hai người kia không chia tay vì sai lầm của anh ta là được rồi.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm Trung tá Thượng, cuộc đối thoại giữa Cố Hạo Đình và Phùng Tri Dao lại hiện lên trong tâm trí cô.
*
"Tại sao lại như vậy? Nếu tôi biết sớm hơn một chút thì tốt biết bao! Sao anh không nói với tôi từ trước?"
"Nói rồi có thể thay đổi được chuyện cô yêu hắn không?"
"Đương nhiên là không rồi."
"Vậy thì có nói với cô hay không cũng đâu có gì khác biệt?"
"Cố Hạo Đình, tôi hận anh! Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao?!"
*
Hoắc Vi Vũ chau mày, bí mật quân sự gì mà dính dáng đến yêu với hận, có yêu hay là không yêu? Chẳng lẽ không phải vì yêu nên họ mới dây dưa lằng nhằng?
Cô tựa lưng vào ghế, rũ mắt xuống nhìn khoảng không trước mặt, trái tim quặn thắt từng cơn.
Được rồi, đã quyết định từ bỏ thì cần gì phải ôm hy vọng, cuối cùng chỉ càng thêm thất vọng mà thôi. Trung tá Thượng là người của Cố Hạo Đình, lời anh ta nói không thể tin hết được. Huống chi, anh ta không phải Cố Hạo Đình, lời anh ta nói cũng không thể đại diện cho tâm tư và tình cảm thật của Cố Hạo Đình.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, lần này cô thực sự thiếp đi.
***
Trung tá Thượng đưa Hoắc Vi Vũ về đến dưới nhà, thấy ba chiếc xe cảnh sát đỗ ở đó thì nhìn về phía cô với vẻ lo âu.
"Tòa nhà cô ở có chuyện gì à?" Trung tá Thượng hỏi.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu: "Không biết nữa, muộn lắm rồi, anh về nghỉ ngơi đi."
Cô dợm bước đi vào hành lang.
Trung tá Thượng theo sau, thấy Hoắc Vi Vũ quay đầu nhìn mình với ánh mắt hoài nghi thì cười hì hì rồi bảo: "Để tôi đưa cô lên nhà rồi về."
Hoắc Vi Vũ không nói gì nữa. Cô bước ra khỏi thang máy. Mười anh cảnh sát đứng đầy hành lang như thể đang đợi cô về. Một người trong đó giơ điện thoại di động lên, so sánh mặt cô với ảnh chụp: "Đúng rồi, chính là cô."
Hoắc Vi Vũ chẳng hiểu ra sao: "Gì vậy?"
"Vào khoảng 11 giờ đến 12 giờ đêm, cô đã hút ma túy ở quán bar Tình Lữ Vịnh phải không?" Cảnh sát nghiêm nghị hỏi.
Hoắc Vi Vũ mơ màng nhìn anh ta.
Trước đó cô uống say mèm, còn không biết mình đến chỗ Cố Hạo Đình như thế nào thì làm mà sao nhớ mình đã hút cái gì cơ chứ?
"Chắc các anh nhận nhầm người rồi." Hoắc Vi Vũ nói với vẻ không hiểu ra làm sao.
Cảnh sát đưa di động cho cô xem.
Đó là một đoạn video được quay lại trong không gian mờ tối xập xình tiếng nhạc, chỉ thấy bóng cô lờ mờ ngồi giữa một đám trai gái, nhận mảnh giấy cuộn của ai đó và đưa ngay lên mũi.
Nhưng cô chẳng nhớ gì về chuyện này cả. Hơn nữa… là ai quay đoạn video này để báo cảnh sát đây? Người đó có thể báo cho cảnh sát biết địa chỉ của cô thì chắc chắn phải là người quen cô rồi.
"Mời cô đi theo chúng tôi một chuyến. Nếu máu cô âm tính thì chúng tôi sẽ thả cô ra, còn nếu là dương tính thì thật ngại quá, chúng tôi phải bắt giữ cô rồi." Cảnh sát lạnh lùng tuyên bố.
Hoắc Vi Vũ lo ngay ngáy, hình như cô hút từ ba bốn tiếng trước, không biết đã đào thải ra ngoài hết chưa nữa.
Trung tá Thượng kinh ngạc hỏi Hoắc Vi Vũ: "Cô hút thật à?"
"Tôi say quá, không nhớ nữa." Bây giờ thì Hoắc Vi Vũ đã ý thức được tầm nghiêm trọng của sự việc rồi. Sẽ không có công ty nào dám dùng một người từ trại cai nghiện bước ra.
Trung tá Thượng thấy Hoắc Vi Vũ bị đưa đi thì gọi ngay cho Cố Hạo Đình.
Anh ta nhớ ra điện thoại của Tư lệnh còn chưa sửa xong bèn đổi sang gọi cho bác Long, nhờ bà đi báo cho Tư lệnh.