Editor: Nguyetmai
"Cảnh đẹp bị đám gai phủ lấp, không cẩn thận còn bị đâm đến nỗi cả người chi chít vết thương, kết cục cũng không ngọt ngào. Cho nên, cho dù cảnh ở phía sau bụi gai của anh có đẹp đến thế nào thì tôi cũng không muốn thử đâu." Hoắc Vi Vũ gằn từng chữ.
Cố Hạo Đình ôm chặt cô.
"Em làm thế này thì có nghĩa lý gì hả? Hết lần này đến lần khác đều vậy, trước đây là vì tôi không giữ đúng hẹn, bây giờ thì tôi lại khó hiểu, không biết vì sao em lại muốn thế này? Có phải em cảm thấy tôi không thể sống nếu thiếu em không?" Cố Hạo Đình nhíu mày, lòng bực bội, lời nói càng lạnh lùng.
Câu nói "tôi không thể sống nếu thiếu em" của hắn mang đầy ý chế nhạo, nghe thật chói tai. Cứ như là vì cô được cưng chiều quá nên lấn lướt, bây giờ đang giận dỗi linh tinh?
"Trên đời này vốn không có chuyện không thể sống tiếp nếu thiếu vắng một ai." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
"Tôi cho em một cơ hội cuối cùng, có muốn ở cạnh tôi không?" Ánh mắt Cố Hạo Đình nhìn cô với ánh mắt sắc bén.
Một làn sương mỏng phủ lên đôi mắt Hoắc Vi Vũ. Có phải hắn lại bị Phùng Tri Dao từ chối nên đang cho cô cơ hội phải không? Cô không muốn làm người thay thế, sống dưới cái bóng của Phùng Tri Dao suốt đời. Chỉ cần Phùng Tri Dao gọi hắn một câu là hắn sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của cô. Cô không cần sống nhờ vào bọn họ, không cần Phùng Tri Dao bố thí mới giành được chút tình yêu nhỏ nhặt ấy. Tình yêu kiểu này đã sai ngay từ lúc bắt đầu rồi. Cho dù người kiêu ngạo như cô có luyến tiếc đến đâu thì cũng nguyện từ bỏ.
"Cảm ơn Tư lệnh đã cho tôi cơ hội, nhưng tôi nghĩ tôi không thể gánh nổi rồi." Hoắc Vi Vũ gật nhẹ, trông có vẻ cung kính nhưng thực ra là cạn tình rồi.
Cố Hạo Đình cắn chặt răng, mệt mỏi rã rời, có nét buồn thoáng qua đáy mắt.
"Tôi biết rồi, từ giờ về sau tôi sẽ không quấy rầy em nữa. Nếu em muốn làm lâu dài và hợp tác với Cố Thị thì phải làm gì đó để công ty thấy được lợi ích. Tất cả các hạng mục của Cố Thị sau này sẽ do CEO quản lý, tôi không nhúng tay vào nữa. Tôi sẽ bảo Trung tá Thượng đưa em về." Cố Hạo Đình liếc qua cảnh xuân lồ lộ nơi ngực cô, không quên nhắc nhở: "Ở ngoài có quần áo mới, em có thể thay rồi hẵng đi."Hoắc Vi Vũ rời khỏi phòng tắm, nhìn thấy chiếc váy trắng để trên giường.
Cô ghét nhất là váy trắng nên cô không thèm quan tâm, cứ thế mở cửa đi xuống lầu.
Trên ghế salon là chiếc áo khoác của cô. Hoắc Vi Vũ nhặt áo lên, nhanh chóng mặc vào.
Đôi mắt Cố Hạo Đình chợt co rút. Hóa ra cô để sẵn quần áo bên ngoài. Hình như hắn đã nghi oan cho cô. Hắn cảm thấy hối hận vì nặng lời với cô khi bảo cô "cần có lòng tự trọng".
Nếu như hắn không kích động như thế thì phải chăng cô sẽ không tuyệt tình như vậy?
Hắn chỉ không muốn người khác nhìn thấy vẻ đẹp của cô. Vậy mà kết quả lại là... Hắn có cảm giác mình đang tự đâm vào trái tim mình. Thế nhưng lời nói một khi đã thốt ra thì không thể nào thu hồi lại được.
"Trung tá Thượng, đưa cô ấy về đi." Cố Hạo Đình trầm giọng phân phó.
Hoắc Vi Vũ không thèm ngẩng đầu, đi ra cửa.
Trung tá Thượng lập tức đuổi theo.
Cố Hạo Đình đứng bên cửa sổ, nhìn cô dứt khoát chui vào trong xe, trái tim cực kì đau đớn.
Hắn đã chờ cô hai mươi mấy năm, từ lúc còn nhỏ hắn đã thích cô, cố ý trêu chọc cô, mỗi một việc liên quan đến cô hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Mỗi lần hắn đến đại viện cũng chỉ để nhìn cô một cái thôi. Mặc dù mỗi lần như thế cô đều trốn đi nhưng hắn luôn là người đầu tiên bắt được cô.
Bây giờ phải làm sao mới tốt đây? Cô không cần đi trốn nữa, hắn cũng đã đồng ý không quấy rầy cuộc sống của cô.
Cố Hạo Đình cười buồn bã, cả người chìm trong bóng tối. Có lẽ loại người như hắn không xứng được hạnh phúc.
Trên xe, Trung tá Thượng nghĩ mãi vẫn thấy có chỗ nào đó không ổn. Không phải anh ta làm gì sai chứ?