Editor: Nguyetmai
Vừa mới đi làm, Hoắc Vi Vũ đã ngáp ngắn ngáp dài liên hồi.
Thiếu ngủ trầm trọng nên cả người đều mệt mỏi, rệu rã hết cả, lại còn đau nhức.
Hoắc Vi Vũ nằm nhoài ra bàn ngủ gật, nhưng được một lúc thì bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Cô mơ mơ màng màng mở máy lên nghe."Tiểu Vũ, hôm qua lập bản kế hoạch đến đâu rồi? Hôm nay Cố Hạo Đình muốn xem." Ngụy Tịch Phàm tra hỏi.
Hoắc Vi Vũ: "…"Cô không nhớ gì về chuyện này luôn.
Hoắc Vi Vũ vội vàng ngồi thẳng người, đằng hắng một lúc rồi nói: "Ngại quá, tôi vẫn chưa làm xong.
Hôm qua tôi đã suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy mình còn chưa đủ năng lực để đảm nhiệm hạng mục này, nên tôi nghĩ sếp giao cho người khác làm sẽ tốt hơn."
"Cũng tại tôi cả.
Tối qua tiếp đãi quản lý Tăng tôi uống say quá nên chưa đưa bản kế hoạch hoàn chỉnh cho cô.
Bây giờ cô qua văn phòng tôi đi, tôi sẽ bảo cô phải làm thế nào." Ngụy Tịch Phàm nói xong thì cúp máy.
Hoắc Vi Vũ thở dài thườn thượt, điều chỉnh lại tâm trạng.
Cô gắng gượng đi tới văn phòng của Ngụy Tịch Phàm, gõ cửa rồi gọi với giọng kính cẩn: "Thưa sếp Ngụy, tôi Vi Vũ đây ạ."Ngụy Tịch Phàm dời mắt khỏi màn hình máy tính, ngẩng lên thấy Hoắc Vi Vũ đến liền mỉm cười bảo: "Qua đây."Hoắc Vi Vũ đi tới.
Ngụy Tịch Phàm đứng dậy nhường ghế của mình cho cô: "Ngồi đi, xem thử bản kế hoạch của tôi."Hoắc Vi Vũ ngồi xuống với vẻ không mấy tự nhiên, nhìn vào màn hình máy tính.
Thật ra cô chẳng lọt được chữ nào vào đầu cả.
Mới sáng hôm nay cô còn hùng hồn tuyên bố với Cố Hạo Đình là sau này đừng đến tìm cô nữa, nhưng bây giờ thì… Mợ nó chứ, cô sắp phải chủ động đi tìm hắn rồi.
Chuyện này làm cô có cảm giác như tự vả vào mặt mình vậy.
Hoắc Vi Vũ đờ mặt ngẩn người, đang bận điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Ngụy Tịch Phàm thì rất kiên nhẫn giảng giải: "Công việc chủ yếu được chia thành mấy phần như sau: Một là kịch bản, hai là xác định diễn viên, ba là chiến lược quảng bá đối với tác phẩm và diễn viên, bốn là vấn đề bản quyền và trao quyền phát sóng, năm là chuẩn bị đầu tư cho các rạp, sáu là dự toán vốn đầu tư và chi phí cơ bản tính theo lý thuyết."Hoắc Vi Vũ ngoảnh đầu lại nhìn Ngụy Tịch Phàm, ngắt lời: "Sếp có thể điều một trợ lý cho tôi không?"Như vậy thì cô sẽ tránh được việc tiếp xúc trực tiếp với Cố Hạo Đình.
Ngụy Tịch Phàm mỉm cười, tay trái chống lên bàn, hơi khom người, tay phải đặt lên vai cô.
Vì khoảng cách quá gần nên Hoắc Vi Vũ ngửi được mùi nước hoa Eau de Cologne hòa với mùi thuốc lá phảng phất trên người gã, chúng tạo thành một thứ mùi quyến rũ đậm chất nam tính.Chuông cảnh báo trong người Hoắc Vi Vũ réo liên hồi.
Cô căng cứng người đầy vẻ phòng bị.
Ngụy Tịch Phàm nói với vẻ dịu dàng, trong giọng nói còn pha thêm mấy phần yêu chiều: "Chờ cô thuận lợi hoàn thành hạng mục này rồi tôi sẽ cất nhắc cô lên làm trưởng bộ phận, sẽ điều hẳn mấy trợ lý cho cô."Hoắc Vi Vũ đứng dậy, lui sang một bên, giữ khoảng cách an toàn với gã rồi nói bằng giọng giải quyết công việc: "Thế thì tôi phải nỗ lực gấp bội rồi."
"Sao thế, cô sợ tôi à?" Ngụy Tịch Phàm hỏi, nhìn cô với vẻ thăm dò.
Hoắc Vi Vũ mỉm cười: "Tất nhiên là không rồi.
Sếp Ngụy là người thông minh, hẳn sẽ hiểu nguyên tắc "con thầy vợ bạn gái cơ quan"."Ngụy Tịch Phàm cũng cười, nói mà mặt không đổi sắc: "Phải, trừ khi là đổi cơ quan."
"Vậy xin hỏi sếp Ngụy tôi có thể lấy bản kế hoạch này về để nghiên cứu không?" Hoắc Vi Vũ cẩn trọng nói."Tất nhiên là được, tôi sẽ gửi vào hộp thư cho cô."Bỗng dưng, cửa phòng bật mở.
Lý Nghiên Hiền chẳng chào hỏi gì cũng chẳng gõ cửa, cứ thế xộc vào phòng, nhìn Hoắc Vi Vũ đầy vẻ cảnh giác rồi lại nhìn Ngụy Tịch Phàm.
Hoắc Vi Vũ thấy được sự dè chừng trong mắt Lý Nghiên Hiền.
Phụ nữ ai cũng sở hữu giác quan nhạy bén như Sherlock Holmes.
Cô thấy thật may mắn vì đã khôn khéo giữ khoảng cách an toàn với Ngụy Tịch Phàm."Hoắc Vi Vũ." Lý Nghiên Hiền nở nụ cười xa cách, "Tôi có một việc quan trọng cần cô làm giúp."