Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ không hiểu mô tê gì, mà gọi điện thoại cho Cố Hạo Đình hỏi thì lại thành ra để tâm quá mức rồi.
Lúc cô đang do dự nhìn điện thoại thì Ngụy Tịch Phàm lại gọi điện tới.
"Có chuyện gì vậy sếp Ngụy?" Hoắc Vi Vũ nghi ngờ.
"Tôi nghĩ mãi nhưng thấy vẫn nên chuyển kế hoạch riêng mà tôi đã làm cho cô tham khảo, tránh ngày mai cô lại phạm sai lầm. Dù gì trước đây cô cũng chuyên làm về đầu tư mạo hiểm chứ chưa động đến mảng đầu tư phim ảnh, deadline một đêm thì gấp quá." Ngụy Tịch Phàm lo lắng.
Hoắc Vi Vũ nhướng một bên lông mày, hình như hiểu được gì đó, thăm dò: "Cố Hạo Đình bảo tôi viết kế hoạch này quả hơi khó."
"Hắn vừa nói cô có tài, làm trợ lý thì phí quá. Hắn bảo tôi chuyển hạng mục này cho cô. Cô biết đó, Cố Thị là nhà đầu tư, hắn yêu cầu như vậy chúng ta chỉ có thể đồng ý. Có điều cô không cần lo lắng, có gì khó thì hỏi tôi là được." Ngụy Tịch Phàm khẽ cười.
Hoắc Vi Vũ hiểu ra: "Tôi sẽ cố hết sức."
Cúp máy, Hoắc Vi Vũ không kìm được gọi điện cho Cố Hạo Đình.
Hôm nay tâm trạng hắn rất tốt, hắn ngồi trong bóng tối nhưng ánh mắt lại lấp lánh như đá vỏ chai.
"Sao thế?""Anh bảo tôi viết kế hoạch gì vậy?" Hoắc Vi Vũ hỏi thẳng.
"Có gì phải sợ chứ? Cho dù em không làm gì hết, tôi bảo có là được mà. Nửa tiếng nữa tôi về, em ngoan nha." Cố Hạo Đình dịu dàng nói. Giọng nói mang theo chút mập mờ. Người không biết còn tưởng hắn nói chuyện với bạn gái.
Cô vẫn nên cúp máy nhanh thôi. Ngụy Tịch Phàm còn đang trong phòng riêng với hắn.
Hoắc Vi Vũ thở dài một tiếng, taxi cũng đúng lúc dừng trước cửa khu chung cư cô ở.
Cô trả tiền rồi bước xuống xe. Bỗng nhiên, một bóng người to lớn chắn trước mặt cô. Hoắc Vi Vũ nhìn Ngụy Ngạn Khang, không muốn quan tâm, đi lướt qua gã.
Ngụy Ngạn Khang chặn cô lại: "Đi với anh đến chỗ này một lát đi."
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nhìn gã: "Trong vòng ba giây, anh biến khỏi tầm mắt của tôi ngay. Nếu không tôi gọi điện cho Cố Kiều Tuyết cùng đi đến chỗ anh nói đó."
"Em nhất định phải cạn tình với anh vậy sao? Chuyện tình mình cũng bảy năm rồi mà còn không bằng một tờ giấy à? Em nhất quyết muốn đoạn tuyệt với anh, cả đời này không gặp lại sao?" Ngụy Ngạn Khang tức giận, đau khổ nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ giật giật khóe miệng, thể hiện rõ vẻ châm chọc: "Đến một tờ giấy mỏng anh còn không thể cho tôi, tôi còn chờ mong anh cho tôi được gì! Ngụy Ngạn Khang, đối xử thật tốt với Cố Kiều Tuyết vào, vì con cái cũng được. Cho dù anh đã từng phụ bạc tôi thì cũng đừng phụ bạc cô ta nữa."
"Con? Con cái gì chứ? Sau đám cưới, anh còn không chạm vào cô ta, lấy đâu ra con chứ?" Ngụy Ngạn Khang kinh ngạc, rồi như nghĩ ra điều gì đó: "Cô ta lại nói lung tung gì với em rồi à?"
"Cho dù cô ta không nói gì thì tôi với anh cũng đã hết rồi. Bảy năm yêu nhau nhưng một khi đã phản bội thì nỗi đau ngàn vạn mũi kim xuyên tim ai thấu? Nếu anh còn muốn giữ hình tượng nho nhã, cao quý trước mặt tôi thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không, tôi hận không thể xóa sạch ký ức bảy năm qua." Hoắc Vi Vũ đẩy Ngụy Ngạn Khang ra.
Gã siết chặt tay thành nắm đấm, nhìn phía trước với ánh mắt u ám: "Hoắc Vi Vũ, đến chỗ này với anh. Nếu đi rồi mà em vẫn không chịu đón nhận anh vậy anh sẽ không làm phiền em nữa."
"Có đi đến chỗ nào cũng không thay đổi được suy nghĩ của tôi đâu." Hoắc Vi Vũ vô cùng kiên quyết.
"Vậy anh chỉ còn nước ngày nào cũng tới đây, đến khi nào em hồi tâm chuyển ý thì thôi."