Translator: Nguyetmai
Trước mắt cô là một ngôi nhà gỗ hai tầng trông rất đơn sơ. Cách đó không xa, mười mấy con sói nhìn cô hau háu như đã xác định được con mồi.
Hoắc Vi Vũ từ từ nắm tay lại thành nắm đấm.
"Phu nhân có thể ở tầng trên, nhưng cô phải luôn giữ cảnh giác. Sói rất thông minh, một vài con còn biết leo cầu thang. Trước đây có binh sĩ ngủ ở tầng trên bị chúng nó phục kích chén sạch đấy." Trung tá Thượng nhắc nhở.
Hai mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hoe, cô nhìn Trung tá Thượng, bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn lại ở cổ họng.
Trung tá Thượng chờ năm giây, thấy cô không định xin tha thì cười nhạt một tiếng, gật đầu rồi lên xe bỏ đi.
Xe đi mất, Hoắc Vi Vũ chỉ còn lại một mình.
Thấy vài con sói đang chạy tới, cô rùng mình sợ hãi, không kịp nghĩ gì, chỉ biết chạy thẳng lên tầng trên rồi khóa cửa lại. Cô ngồi xổm xuống một góc khuất, úp hai tay lên nhau đặt lên trán mình, nhắm mắt lại để điều chỉnh nhịp tim.
Xung quanh yên tĩnh đến lạ, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu rả rích.
Hoắc Vi Vũ mở mắt ra, nhìn thấy một tấm ván gỗ màu nâu đỏ trải rơm rạ, bốc lên mùi mục nát lâu ngày.
Sắc trời dần tối, cô đứng lên, lần mò bật công tắc.
Công tắc hỏng, đèn không sáng.
Bực bội quá, cô đá một khúc cây như trút giận.
Khúc cây rơi vào rơm rạ, đánh động hai con rắn đầu tam giác gần giống màu bùn đất bò ra.
Rắn lục, có độc.
Chúng giật mình, trườn về phía Hoắc Vi Vũ buộc cô phải lùi ra cửa.
Cố Hạo Đình chơi ác quá, nếu để thêm mười phút nữa, trời tối hẳn, cô nằm xuống đống rơm này mà bị rắn cắn thì có chết cũng không biết mình chết thế nào.
Chẳng biết là trong lớp rơm kia còn mấy con rắn nữa.
Cố Hạo Đình muốn giết cô à?!
"Cố Hạo Đình, tôi phải hành hạ chết anh!" Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm đấm, hét ầm lên.
Mấy con rắn uốn éo, lại tiếp tục bò về phía cô.
Thấy chúng sắp trườn tới chân mình, cô không kịp nghĩ gì nữa mà mở cửa xông ra ngoài, ai ngờ vì đi quá nhanh mà bị trật chân, cứ thế lăn thẳng xuống cầu thang.
Hoắc Vi Vũ nằm trên mặt đất, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
***
Chẳng biết mất bao lâu Hoắc Vi Vũ mới tỉnh lại. Vừa mới nhúc nhích, mắt cá chân cô đã nhói đau.
"Phu nhân, cuối cùng cô cũng tỉnh! Tư lệnh lo lắng cho cô gần chết." Một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi tuổi mỉm cười reo lên.
"Ô." Hoắc Vi Vũ cười nhạt: "Anh ta lo cho tôi á? Bác nói đùa giỏi quá."
Cô ngồi dậy, vuốt mái tóc rối bời, nhìn quanh rồi hỏi với giọng hồ nghi: "Đây là nơi nào vậy?"
"Thưa Phu nhân, đây là biệt thự ở ngoại ô phía Đông của Tư lệnh. Tôi tận mắt thấy Tư lệnh bế cô về mà, đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy lo lắng như vậy đấy." Bà nói tiếp.
"Anh ta sợ tôi chết làm quỷ cũng không tha cho anh ta đấy thôi." Cô lạnh giọng nói xong bèn vén chăn toan xuống giường.
"Tôi mỏi mắt chờ đến ngày ấy." Giọng nói của Cố Hạo Đình vang lên ngoài cửa phòng.
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn đầy bất mãn.
Hắn vẫn lạnh nhạt vô tình như xưa, khóe miệng hơi nhếch toát lên vẻ ma mị ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng: "Chẳng phải cô nói muốn hành hạ chết tôi à? Tôi đang tò mò muốn biết cô định làm thế nào đây."
Hoắc Vi Vũ đỏ mặt, giận dữ chất vấn: "Cố Hạo Đình, anh lắp camera trong căn phòng đó để theo dõi tôi phải không?"
Phải thấy cô xấu mặt thì hắn mới vui à?
"Nếu tôi không làm thế thì cô còn sống mà về đây được à?" Cố Hạo Đình hỏi ngược lại. Hắn cầm hộp thuốc ngồi xuống bên cạnh Hoắc Vi Vũ, nắm lấy cổ chân cô đặt lên đùi mình.