Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ khựng lại, nhìn Cố Hạo Đình rồi hỏi với vẻ hờ hững: "Giết bọn họ xong, sau đó thì sao, người thân của họ lại tìm tôi báo thù, giết tôi ư?"
"Chỉ cần em đủ mạnh thì bọn họ chẳng có bản lĩnh này đâu." Cố Hạo Đình đáp lại đầy sắc bén.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi: "Vậy nên lúc tôi chưa đủ mạnh, tha thứ là lựa chọn tốt nhất của tôi."
Cố Hạo Đình không thích kiểu cười này của cô chút nào.
Nó chứa đựng vẻ giễu cợt hiện thực, cũng có phần xa cách hắn.
Cố Hạo Đình tựa vào ghế, đặt đũa xuống bàn rồi hỏi ngược lại: "Chẳng phải em chỉ cần dựa vào tôi thì cũng đủ mạnh rồi à?"
"Dựa vào anh có thể chắc chắn trăm phần trăm sao? Có thể dựa dẫm cả đời à?" Vành mắt của Hoắc Vi Vũ hơi ửng đỏ. "Cha mẹ với con cái còn có thể trở mặt thành thù vì một số việc, người thân với nhau còn có thể chán ghét, vứt bỏ nhau, huống chi là đôi trai gái chẳng chung huyết thống. Nếu như có người nói với tôi rằng họ sẽ yêu nhau trọn đời, thế thì trên thế giới sẽ không có nhiều người bạc tình bạc nghĩa, cũng không có nhiều lời nói dối như vậy, càng không có nhiều cuộc ly hôn."
Suy cho cùng là cô không tin hắn.
Ánh mắt Cố Hạo Đình lạnh đi vài phần.
"Bây giờ em làm như thế không phải tốt bụng, mà là yếu đuối. Chỉ vì bọn họ thấy em dễ bắt nạt nên mới vênh mặt, kết thành đám gây sự với em, làm em tổn thương. Tất cả những gì em gặp phải, chỉ có thể nói đáng đời mà thôi."
"Nhưng đây chính là sự thật, bọn tôi không giống như anh, có thể cao cao tại thượng, sống theo ý muốn được. Dù anh có giết sạch những người đắc tội với anh đi nữa, người khác cũng chỉ giận mà không dám nói, anh vẫn là chúa tể như cũ. Còn tôi thì sao chứ? Sếp nói tôi sai thì chính là tôi sai, không phải tôi sai thật mà chỉ đơn giản là tôi vẫn cần phải sinh tồn. Người khác đùa ác, dọa tôi sợ, tôi cũng muốn chơi lại kiểu đấy nhưng tôi không rảnh rỗi để làm thế, còn nếu tôi giết người thì kết quả sẽ bị tống vào tù. Đây chính là cuộc sống của người bình thường. Thôi, tôi không muốn ăn nữa, anh ăn tiếp đi." Hoắc Vi Vũ đặt đũa xuống bàn rồi đứng dậy.
Cố Hạo Đình nắm lấy cánh tay cô, trong mắt hằn tơ máu. "Em đâu cần cực khổ như thế. Tôi nói rồi, người khác bắt nạt em, tôi sẽ đáp trả gấp trăm lần."
"Dựa vào đâu hả! Tôi không còn trẻ, không đẹp, không vóc dáng, cũng không việc làm, không có bản lĩnh, một người như tôi đây thì dựa vào cái gì đáng cho anh trả giá kia chứ, ngay cả tính cách mà anh thích tôi cũng không có nốt!" Hoắc Vi Vũ có phần kích động, cô hất tay Cố Hạo Đình ra rồi xoay mặt đi, trong mắt ầng ậng nước.
Cô không muốn thế.
Người khác nói cô đáng đời, cứ xem như đáng đời vậy.
Thế giới này có rất nhiều thứ không được như ý muốn, có phải cô muốn thế nào thì có thể như thế đấy đâu chứ?
Cô phải lo trước lo sau đủ thứ chuyện, cho nên mới bị đạo đức và lý trí ràng buộc, không thể tùy hứng.
Cố Hạo Đình đứng dậy, cúi nhìn cô, trầm giọng nói một cách chắc chắn: "Chỉ dựa vào việc em là mẹ của con tôi đã đủ rồi, dù em chẳng có gì thì tôi cũng có thể cho em hết mọi thứ suốt cả đời."
Hắn nói rất kiên quyết. Đã là lời thốt ra từ miệng Cố Hạo Đình thì đấy chắc chắn là một lời hứa có đảm bảo.
Hắn nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì sẽ làm được.
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình, hàng mi run rẩy. "Vậy chờ tới khi tôi sinh con cho anh mới hưởng thụ đặc quyền làm bà Cố vậy."
Cố Hạo Đình ôm cô vào lòng. "Bây giờ sinh cho tôi đi"