Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ chui vào trong chăn, mặt đỏ bừng như máu.
Rõ ràng cô không hề thích Cố Hạo Đình, nhưng cô lại không ghét việc hắn chạm vào mình.
Thậm chí, cô càng muốn nhiều hơn nữa.
Chuyện này không đúng chút nào!
Có phải cô bị bệnh rồi không.
Cố Hạo Đình thấy cô chẳng nói lời nào, phần dưới của hắn căng lên như sắp nổ tung. Hắn cũng sắp điên rồi.
Hắn kiềm nén bản thân, tu thân dưỡng tính nhiều năm như thế, vậy mà lại đầu hàng khi gặp cô.
Hắn không phải không muốn, chẳng qua chưa gặp được người hắn muốn mà thôi.
Đúng lúc này thì đèn sáng lên, soi rõ xung quanh.
Cố Hạo Đình thở dài nói: "Tôi đi tắm đây."
Hoắc Vi Vũ ló đầu ra khỏi chăn, thấy hắn dừng bước thì vội rụt đầu về, mím môi nghĩ ngợi.
Bầu không khí mập mờ ở trong phòng vẫn chưa tan đi.
Cơ thể cô vẫn còn cảm giác khi được hắn chạm vào. Vẫn chưa thấy thỏa mãn…
Nhiệt độ hạ dần khiến cô bình tĩnh trở lại, lý trí cũng quay về.
Cô nhất định đã bị bệnh rồi, cho nên lúc cô đơn, bất lực mới muốn dựa vào hắn, không hề chống cự khi hắn muốn, cho nên ác ma ẩn náu sâu trong cơ thể đều thức tỉnh.
Cô phải mau mau bảo Cố Hạo Đình đi về, bằng không cô sẽ biến thành tiểu ác ma mất, thật đáng sợ.
Hoắc Vi Vũ mặc đồ xong thì vào bếp nấu bát mì, lấy thêm cà chua theo thói quen.
Nghĩ một hồi, nhớ ra Cố Hạo Đình không thích ăn chua, cô bèn cất cà chua đi, lấy một cây súp lơ xanh ra.
May là lúc trước bác Long bỏ rất nhiều đồ ăn vào trong tủ lạnh, bằng không cô lấy gì nấu cho Cố Hạo Đình ăn bây giờ.
Trong lúc đun nước, Hoắc Vi Vũ xắt lạp xưởng, thịt xông khói thành từng miếng rồi bỏ vào trong nồi nấu lên, cô còn ốp thêm một quả trứng.
Cố Hạo Đình tắm xong, khoanh tay trước ngực dựa vào khung cửa phòng bếp, nhìn cô bận bịu mà chẳng nói lời nào.
Rõ ràng mì mà cô nấu chỉ là mì trộn thập cẩm đơn giản nhất, bỏ đủ thứ linh tinh vào nấu chung, sao hắn lại cảm thấy ngon thế nhỉ?
"Em không nấu cho mình à?" Cố Hạo Đình hỏi.
Hắn bỗng nhiên lên tiếng khiến cho Hoắc Vi Vũ giật mình, quay đầu lại nhìn hắn.
Lúc này, hắn chỉ mặc một chiếc áo len dài tay màu trắng, chẳng còn vẻ cứng nhắc, lạnh lùng của ngày thường mà có phần dịu dàng. Vẻ dịu dàng lan lên cả gương mặt vốn đã rất điển trai của hắn.
Áo trắng phất qua, điên đảo chúng sinh. Vừa nhìn thấy đã khiến người khác đỏ mặt tim đập thình thịch.
Hoắc Vi Vũ vội quay mặt lại.
Cô vô thức bỏ thêm một gói mì vào nồi, ốp thêm một quả trứng.
Lúc Cố Hạo Đình bước tới, Hoắc Vi Vũ có thể cảm nhận được hơi thở của hắn tới gần, sống lưng căng cứng.
Hắn vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng.
"Hoắc Vi Vũ, khi nào em mới chịu cho tôi đây." Cố Hạo Đình khàn giọng nói, giọng điệu toát lên vẻ bất đắc dĩ, chán nản và hụt hẫng.
Cô cũng không biết đáp lại thế nào, tựa như lênh đênh trên biển rộng rồi dần dần mất phương hướng.
"Ùng ục." Nước đã sôi.
Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại, cô tắt bếp rồi nói: "Anh ra ngoài đi, mì nấu xong rồi."
"Nóng thế này sao em bưng được chứ? Lấy đũa đi." Cố Hạo Đình nói xong, mở nắp nồi ra.
Hơi nóng bốc lên.
Hoắc Vi Vũ đưa đũa cho hắn, rồi vội vàng lấy hai cái bát.
Hắn gắp mì bỏ vào bát mà Hoắc Vi Vũ đã chuẩn bị sẵn, kế đó chia đôi lạp xưởng, thịt xông khói và súp lơ.
Hoắc Vi Vũ đứng cạnh hắn, nhìn hai cái bát rồi nói. "Anh gắp thêm đi, tôi ăn ít lắm."
Cố Hạo Đình nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt tựa như biển rộng bao la, phản chiếu hình ảnh của cô thật rõ ràng.
"Sao thế?" Hoắc Vi Vũ cảm thấy khó hiểu.
Cô nói chuyện hòa nhã với hắn như thế, có phải chứng tỏ rằng cô đã hết ghét hắn rồi không?