Editor: Nguyetmai
"Ngây ra đó làm gì thế? Nước xong rồi đấy, tắm đi." Cố Hạo Đình gọi.
Hắn rửa tay, đi ra ngoài, bàn tay với những khớp xương rõ ràng cởi từng cúc áo vest, hơi ẩm trong phòng tắm còn vương trên tay chân, cơ thể hắn, lượn lờ theo mỗi một động tác, cho người ta cảm giác đầy dụ hoặc và gợi cảm.
Hơi thở của hắn đến càng gần, Hoắc Vi Vũ càng thêm căng thẳng. Cô cúi đầu đi thẳng vào nhà tắm, khóa cửa lại, không thèm nhìn hắn nữa.
Trong gương phản chiếu một gương mặt ửng hồng. Mắt sóng sánh đưa tình, lòng xao xuyến xốn xang. Có gì đó là lạ khiến cho Hoắc Vi Vũ mơ hồ khó hiểu.
Trước kia cô nhìn Cố Hạo Đình chẳng có cảm giác gì, thậm chí còn chán ghét, căm hận, bài xích hắn. Thế mà giờ đây cứ thấy hắn là trái tim lại đập rộn khác thường. Chẳng lẽ Cố Kiều Tuyết bỏ thuốc gì vào vi cá, cô ăn mà không phát hiện ra ư?
Hoắc Vi Vũ tấp nước lạnh lên mặt, làm mình tỉnh táo hơn một chút.
Bản thân Cố Hạo Đình là một người đàn ông cực kì quyến rũ, hắn có thể bắt trái tim phụ nữ làm tù binh dễ như trở bàn tay. Thế nhưng trái tim của hắn lại không phải là thứ để cho các cô mơ tưởng. Cô không thể sa vào đó được, chỉ có đồ đần mới sa vào.
Hoắc Vi Vũ nghĩ thông rồi, ánh mắt lãnh đạm đi, sắc hồng trên đôi má cũng nhạt hẳn. Cô cởi đồ, ngâm mình trong bồn tắm.
Nước nóng vừa phải bao bọc thân thể cô, dễ chịu như vòng tay mẹ hiền, đánh tan đi bao nhiêu mỏi mệt. Hoắc Vi Vũ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết trên thế giới này có ma không nhỉ? Nếu mà có thì giờ đây mẹ đang ở nơi nào? Có đang sống vui vẻ cùng với ba không?
Đột nhiên, không gian tối sầm lại, đèn tắt.
Hoắc Vi Vũ mở to mắt, thấy trên tường có một cái đầu người đẫm máu tỏa ra ánh sáng màu lam. Cái đầu lâu đáng sợ đột ngột lao tới.
Hoắc Vi Vũ hoảng sợ hét lên. Ánh sáng xanh bỗng chốc biến mất, cái đầu người cũng chẳng thấy tăm hơi. Hoắc Vi Vũ ngồi đờ ra trong bồn tắm, cả người run rẩy vì sợ hãi.
"Vi Vũ." Nghe thấy tiếng hét của cô, Cố Hạo Đình lo lắng, bèn phá cửa phòng tắm xông vào.
Hoắc Vi Vũ trông thấy một cái bóng phóng về phía mình như một con báo khát máu. Cô vô thức nép mình vào một góc, co người lại.
"Vi Vũ, đừng sợ, tôi đây." Cố Hạo Đình mở đèn điện thoại đặt trên bồn tắm.
Hoắc Vi Vũ thấy hắn thì trong lòng trấn định hơn nhiều, đôi mắt bỗng đỏ hoe. Cái đầu người ban nãy quá rõ ràng. Trong đáy mắt cô trào lên niềm bi thương vô hạn.
"Tôi nhìn thấy ba." Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào nói.
Cố Hạo Đình kéo cả cô gái đang ướt sũng vào lòng, tay nắm chặt vai cô.
"Đừng nói linh tinh. Tôi sẽ bảo Trung tá Thượng đi điều tra nguyên nhân mất điện, tí nữa là có thôi." Cố Hạo Đình trấn an cô.
"Tôi không nói linh tinh, nó phát ra ánh sáng xanh, ở ngay trên tường, nhìn rõ lắm. Nó còn lao về phía tôi nữa, nhưng loáng một cái thì đã chẳng thấy đâu rồi." Hoắc Vi Vũ kể lại mà vẫn còn hốt hoảng.
Một tia sáng lạnh lướt qua trong đáy mắt Cố Hạo Đình. Hắn nheo mắt lại. Đầu người trên tường lại xuất hiện.
"Cố Hạo Đình, anh nhìn kìa!" Hoắc Vi Vũ hoảng loạn chỉ tay vào nó.
Cố Hạo Đình chau mày, nhìn một lát rồi nói với cô: "Đừng sợ, đó chỉ là cái bóng dùng đèn hắt lên tường, nguyên lý giống như chiếu bóng vậy. Có kẻ đang đùa ác với em."
Hắn sải bước ra mở toang cửa sổ, thấy trên tòa nhà đối diện có kẻ đang cầm đèn chiếu mini nhưng không trông rõ mặt.
Thấy cửa sổ bên này mở ra, kẻ đó biết mình bị lộ, bèn vội vàng tắt đèn, chạy trốn.
Cố Hạo Đình toan đuổi theo.
Hoắc Vi Vũ không muốn bị bỏ lại một mình trong bóng tối, chưa kịp suy nghĩ đã nắm tay hắn, bật thốt lên: "Đừng đi."