Editor: Nguyetmai
Hoắc Vi Vũ ngủ vùi cho đến sáng, lúc dậy thì đã mười giờ.
Cô đánh răng rửa mặt, bỏ giấy tờ liên quan đến máy bay và hòn đảo Cố Hạo Đình tặng vào túi đựng tài liệu, chuẩn bị đến nhà họ Cố.
Vừa ra ngoài, cô đã cảm nhận được sau lưng có ai đang nhìn mình chằm chằm, nhưng đến khi quay đầu lại thấy hành lang trống không.
Chẳng lẽ cô bị ảo giác?
Khi cô đến nhà lớn họ Cố, siêu xe đã đỗ đầy sân, nên cô đành đỗ xe ven đường rồi đi bộ vào trong.
Trên đường đi, cô gặp rất nhiều khách đến mừng đám cưới, ai nấy đều là người giàu sang quyền quý.
Cố Thị là một tập đoàn lớn kinh doanh đa ngành, Cố Hạo Đình lại có địa vị cao trong quân đội, nên em gái anh ta kết hôn đương nhiên sẽ có nhiều người đến mừng, có vài người dẫu không được mời cũng tự đến tặng quà.
Hoắc Vi Vũ đã nghĩ đến chuyện quà mừng, dù cô mừng bao nhiêu thì Cố Kiều Tuyết cũng sẽ chê bèo, nên thôi dứt khoát không mừng.
Vừa xuống xe, cô đã nghe được tiếng nhạc hân hoan và thấy một tấm thảm đỏ trải dài cả cây số, hai bên rải đầy hoa hồng, hương thơm nồng đượm vấn vít nơi chóp mũi.
Hai mươi tám phù dâu và hai mươi tám phù rể đứng thành hai hàng bên thảm đỏ, trông rất hoành tráng.
Nổi bật nhất chính là Cố Kiều Tuyết.
À không, phải là bốn con ngựa đen được mặc áo vàng kim đứng cạnh Cố Kiều Tuyết.
Theo tục lệ, khách đến mừng đám cưới phải tặng những lời chúc phúc cho cô dâu chú rể đứng tiếp đón ở cổng, sau đấy sẽ được phù dâu phù rể dẫn vào hội trường.
Hoắc Vi Vũ bước đến trước mặt Cố Kiều Tuyết.
Cố Kiều Tuyết nhìn một lượt Hoắc Vi Vũ, thấy cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu xanh da trời giản dị thì khoác tay Ngụy Ngạn Khang, nói với giọng khinh khỉnh: "Trông bô nhếch quá nhỉ, ăn xin ở đâu đến đấy?"
Hoắc Vi Vũ lười chẳng buồn chúc phúc, đi thẳng vào hội trường.
"Đứng lại! Có biết nói tiếng người không đấy!" Cố Kiều Tuyết đanh giọng.
Hoắc Vi Vũ liếc ả, nhếch môi cười, đôi mắt gợn sóng long lanh làm sáng bừng gương mặt.
"Chúc hai người như gió như cát quấn nhau đến hết đời."
Nói xong cô đi thẳng vào hội trường.
Cố Kiều Tuyết nhíu mày nhìn Hoắc Vi Vũ.
Ả không ngờ Hoắc Vi Vũ lại nói được câu xuôi tai như thế nên cả tràng mắng mỏ cứ thế nghẹn trong họng, chỉ đành bực mình giậm chân.
"Tiểu Tuyết, cô ta mắng cậu đó." Bạn của Cố Kiều Tuyết nhắc nhở.
"Mắng cái gì?" Cố Kiều Tuyết thắc mắc.
"Cô ta bảo vợ chồng cậu là một đứa điên một đứa ngu* đó."
(*) Tác giả chơi chữ, từ "phong" (gió) phiên âm là "feng" đồng âm với từ "điên" (âm Hán Việt cũng là "phong"), từ "cát" phiên âm là "sha" đọc gần giống từ "ngu".
Cố Kiều Tuyết tức đến mặt đỏ lừ, nói với giọng hằn học: "Cái đồ tiện nhân vô liêm sỉ, may mà tôi đã chuẩn bị để xử đẹp cô ta, hôm nay nhất định phải khiến con ả đó mất hết mặt mũi."
"Tiểu Tuyết, đừng làm loạn." Ngụy Ngạn Khang nhíu mày nói.
"Làm sao? Em bắt nạt nó nên anh đau lòng à? Đau lòng thì sao ban đầu còn giấu nó lên giường với em hả? Sao lúc ở với em, anh mở mồm ra là gọi cục cưng, nghe thắm thiết lắm cơ mà?" Cố Kiều Tuyết cao giọng nói, mắt đỏ hoe.
"Hôm nay là hôn lễ của em, làm gì có ai gây chuyện làm loạn trong hôn lễ của mình bao giờ." Ngụy Ngạn Khang nói với giọng không vui, càng nhìn càng thấy cái cô tiểu thư này gã càng bực bội.
"Ai dám gây chuyện trong hôn lễ của em?!! Em chỉ muốn cô ta xấu mặt xem như làm trò góp vui cho hôn lễ của chúng ta thôi. Ngụy Ngạn Khang, anh liệu mà cử xử cho đúng, nếu không em sẽ bảo anh trai em nhốt anh vào tù cả đời." Cố Kiều Tuyết cảnh cáo.
Ngụy Ngạn Khang hất tay ả ra, đi vào hội trường.
Cố Kiều Tuyết tái mặt, lập tức gọi điện thoại cho Nạp Lan Tĩnh Doanh.
...
Hoắc Vi Vũ được phù dâu dẫn đến nơi gửi quà mừng. Đằng trước đã có khá nhiều người xếp hàng tặng quà. Có một người phụ trách ghi chép lại để tiện cho việc đáp lễ lúc sau.
Hoắc Vi Vũ vốn không định mừng gì, nhưng đến lúc này mới thấy không mừng gì thì bôi bác quá.
"Chẳng lẽ cô chỉ mang có mấy nghìn?" Phù dâu nói với vẻ khinh bỉ.