Editor: Nguyetmai
Nhưng không thể nào là Cố Hạo Đình được, làm gì có chuyện hắn không giúp em gái mà lại giúp mình chứ.
"Anh cười cái gì?" Hoắc Vi Vũ không hiểu.
Cố Hạo Đình nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt lạnh tanh và gương mặt sa sầm.
Có phải gặp ai cô cũng mời ăn mì không? Hắn không phải người duy nhất, cũng không phải người đầu tiên, càng không phải người cuối cùng.
Nghĩ đến đó, ánh mắt hắn lại càng thêm lạnh lùng, trong lòng bức bối bực dọc. Thế là hắn ra lệnh: "Đuổi cô ta ra ngoài."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Quản lý quán bar nhận được lệnh liền tiến lên nói: "Mời cô."
Hoắc Vi Vũ gượng gạo quay người, có chút hoang mang, nghĩ bụng: Anh ta cho rằng mình mời anh ta ăn mì thì "bạc bẽo" quá sao?
Cố Hạo Đình thấy bóng lưng cô sắp khuất sau cánh cửa thì nhíu mày, đáy mắt lướt qua nhiều cảm xúc phức tạp, thốt lên ngay trước khi cô ra khỏi cửa: "Khoan đã."
Hoắc Vi Vũ quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy bóng mình trong tấm kính.
"Cô nấu luôn bây giờ đi, đúng lúc tôi đang thấy đói." Cố Hạo Đình ra lệnh.
Hoắc Vi Vũ gật đầu tỏ ý mình đã biết. Tính tình ngài V này đúng là nắng mưa thất thường.
Cô chợt nhớ ra chuyện Cố Hạo Đình không thích ăn chua, bèn hỏi: "Anh có ăn được chua không?"
"Cứ làm như cô thích." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.
"Thế có kiêng gì không?" Hoắc Vi Vũ lại hỏi.
Cố Hạo Đình không đáp mà trầm mặc nhìn cô đăm đăm.
Hoắc Vi Vũ nghĩ bụng, nếu anh ta đã bảo cô cứ làm như mình thích thì chắc cũng không kiêng gì.
Khi Hoắc Vi Vũ theo quản lý vào phòng bếp, Cố Kiều Tuyết và bạn của cô ta nấp ở góc quẹo hành lang nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, đố kỵ.
"Cái con Hoắc Vi Vũ này đúng là số hên, không ngờ lại được lọt mắt xanh của ông trùm tập đoàn V Thị." Quán Quán nói với giọng ganh ghét.
"May cái gì, loại như nó chỉ có bọn đàn ông già khú, hói đầu, ục ịch lại yếu sinh lý mới thích." Cố Kiều Tuyết nói rất cay nghiệt.
"Sao mày biết đấy là một lão già?" Quán Quán hỏi.
"Mẹ tao nói thế." Cố Kiều Tuyết bực bội nói.
Cả bọn nghe tin ngài V là một ông già xấu xí xong thì không buồn rình trộm gì nữa.
"Hay là..." Mắt Quán Quán lóe qua ánh nhìn nham hiểm. "Tiểu Tuyết, chỗ tao có một liều "mơ mơ màng màng", bọn mình bỏ thuốc con bé kia đi, nó mà dính vào là như chó cái động dục ngay, một đêm mười lần có khi còn chưa thấy thỏa mãn ấy chứ."
Cố Kiều Tuyết có chút dao động. Nhưng lần trước cô ta bắt cóc Hoắc Vi Vũ đã để cho con ả có cơ hội đòi gả cho anh cô. Khó khăn lắm anh cô mới quăng ả đi, nếu lần này cô ta bỏ thuốc Hoắc Vi Vũ mà bị lộ, liệu nó có đòi gả cho anh cô ta nữa không?
"Chuyện này tao không biết gì hết, bọn mày đừng có liên lụy đến tao. Tao say rồi về nghỉ trước đây, mai còn làm lễ kết hôn." Nói rồi Cố Kiều Tuyết đi về phía thang máy.
Hai cô bạn nhìn nhau rồi hỏi Cố Kiều Tuyết: "Anh mày bao giờ đến đón mày?"
"Hôm nay anh tao bận, không đến đón tao được, cùng lắm là sai cấp dưới đến thay thôi." Cố Kiều Tuyết đáp rồi ấn nút thang máy.
Thế rồi cô ta liếc bọn bạn của mình như chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Ban nãy mày lấy di động của tao gọi cho anh tao đấy à?"
"Đâu có, đâu có." Bạn của Cố Kiều Tuyết cuống quít phủ định.
Cố Kiều Tuyết nhếch môi, nói đầy ẩn ý: "Ngày mai tao kết hôn chắc chắn anh tao sẽ đến dự, tâm trạng tao mà tốt có khi lại giúp chúng mày "bắc cầu" đấy."
"Thật không?" Quán Quán sướng rơn.
"Nhưng tao báo trước cho chúng mày biết, đừng có động vào Hoắc Vi Vũ." Nói xong, Cố Kiều Tuyết liền bước vào thang máy.
"Hôm nay chúng ta phải xử đẹp con bé Hoắc Vi Vũ kia." Quán Quán nói với hai con bạn còn lại.
"Nhưng chẳng phải Tiểu Tuyết đã bảo không được động đến cô ta sao?"
"Ý của Tiểu Tuyết hoàn toàn ngược lại đấy. Thế chúng mày có muốn được bắt chuyện với Cố Hạo Đình không?" Quán Quán hỏi.
"Có chứ." Hai cô bạn kia đồng thanh đáp.
"Muốn thì mau chuẩn bị "làm việc" đi."