Editor: Nguyetmai
"Nếu về chị thì cô hóng hớt làm gì, mau chóng rời khỏi đấy là được rồi." Hoắc Vi Vũ đáp, toan cúp máy.
"Không phải đâu, chị nghe em nói đã. Hôm nay em với bạn bè tới Thịnh Thế chơi, đụng phải Cố Kiều Tuyết với đám bạn của cô ta mở party độc thân ở đây. Bọn họ bôi nhọ chị ghê lắm, em tức quá, cho nên đã hắt rượu vào một trong số bọn họ, giờ bọn họ không cho em đi, khăng khăng muốn chị tới đây." Thường Yến giải thích.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Thường Yến trút giận thay cô, giờ mà không đi thì không trọng nghĩa lắm. Đi thì nhìn thấy đám người của Cố Kiều Tuyết, trong lòng cô lại khó chịu.
"Chị Vi Vũ, chị mau tới đây đi. Bọn họ nói nếu chị không tới sẽ hành em chết luôn đấy." Thường Yến nức nở nói.
"Lát nữa tới." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ ném di động lên giường, đoạn đứng dậy, thay đồ rồi đi ra ngoài.
Chừng nửa tiếng sau, cô tới quán bar Thịnh Thế.
Thường Yến quỳ gối trước mặt Cố Kiều Tuyết, trên đầu bị hắt rất nhiều rượu, cả người ướt nhẹp, vô cùng đáng thương.
Cố Kiều Tuyết uống hơi say, chỉ vào Hoắc Vi Vũ, nói ngọng: "Mấy người nhìn đi, chính là cô ta, con điếm liên tục bị hai người đàn ông vứt bỏ vẫn mặt dày mà sống."
"Đúng thế, trông như thằng con trai vậy, đàn ông thích cô ta mới lạ đó." Đám bạn của Cố Kiều Tuyết hùa theo.
"Tôi nói này, vẫn là quản lý Ngụy tinh mắt, biết đâu mới là trân châu, đâu là đồng nát. Anh ấy chọn Tiểu Tuyết đúng là sáng suốt." Một người bạn khác của Cố Kiều Tuyết nịnh nọt.
"Nói rất đúng, A Khang bảo cô ta chẳng có chút hấp dẫn nào của đàn bà nên mới thích tôi." Cố Kiều Tuyết cười nói.
Hoắc Vi Vũ lười để ý tới bọn họ, cô đỡ Thường Yến đứng dậy.
"Quỳ xuống!" Cố Kiều Tuyết đập bàn. "Ai cho phép cô đứng dậy hả!"
Thường Yến không chút khí thế quỳ xuống đất, nhìn Hoắc Vi Vũ với ánh mắt cầu cứu.
"Thả cô ấy đi." Hoắc Vi Vũ lạnh giọng nói với Cố Kiều Tuyết.
"Hoắc Vi Vũ, cô tưởng cô là ai? Cô nói thả ai thì thả người đấy, vậy mặt mũi tôi vứt đi đâu?" Cố Kiều Tuyết nói với giọng không vui, trong mắt lộ vẻ thù hằn.
"Làm sao mới chịu thả người?" Hoắc Vi Vũ hỏi thẳng.
"Đừng nói tôi không cho cô cơ hội, cô với Quán Quán lên bục biểu diễn, phía dưới sẽ có người ra giá mời hai người uống rượu. Nếu như giá của cô cao hơn Quán Quán, vậy tôi sẽ tha cho cô ta." Cố Kiều Tuyết nói với vẻ hung ác, nham hiểm.
Hoắc Vi Vũ không để ý tới cô ta, kéo Thường Yến đi.
Thường Yến quỳ gối tại chỗ, lắc đầu với Hoắc Vi Vũ, không dám đi.
"Hoắc Vi Vũ, biết ngay cô không dám mà, cũng không tự lượng sức mình. Cô mà lên, tôi nghĩ chắc chẳng có người đàn ông nào muốn mời rượu cô cả. Đã không có sức quyến rũ thì đừng học đòi dáng vẻ ấy của người khác, tự làm mình mất mặt thôi." Cố Kiều Tuyết mỉa mai.
Hoắc Vi Vũ cười khẩy, nhìn Cố Kiều Tuyết đầy lạnh lùng. "Nhớ kỹ lời cô vừa nói, nếu tôi thắng thì thả Thường Yến đi, sau này không được gây khó dễ nữa."
"Tất nhiên, cô không thắng nổi đâu. Quán Quán lên đi!" Cố Kiều Tuyết nhìn sang một cô gái xinh đẹp đứng cạnh cô ta.
Cô gái xinh đẹp kia cười một cái, cởi váy ra, để lộ bộ bikini nạm đá, dáng người cúp E, không cần nhảy cũng khiến đàn ông chảy máu mũi.
Mà thật không ngờ cô ta lại múa cột. Lát sau, dưới bục sôi trào lên, có người đã hét giá từ năm trăm lên tới năm mươi nghìn tệ.
Trong phòng vệ sinh.
"Hình như Cố Kiều Tuyết say rồi, mai cô ấy kết hôn, hay là gọi chồng chưa cưới tới đón cô ấy?" Cô bạn A của Cố Kiều Tuyết hỏi.
"Gọi bạn trai của cổ tới làm gì, anh của cô ấy mới là đẹp trai số một, quyền lực ngất trời, vô cùng giàu có. Gọi anh của cô ấy tới, chúng ta cũng có cơ hội tiếp xúc một chút." Một người bạn khác của Cố Kiều Tuyết nói.
"Được đấy, mày thông minh quá đi. Cho dù không thể ngủ với Cố Hạo Đình, nói vài câu với anh ấy cũng được. Tao yêu ảnh muốn chết."