Translator: Nguyetmai
Trung tá kéo chiếc ghế đối diện với Hoắc Vi Vũ ra rồi cung kính đứng sang một bên.
Cố Hạo Đình ngồi xuống, dựa vào lưng ghế. Đôi mắt đen thẳm nhìn xoáy vào cô mang theo cảm giác lạnh buốt như xộc lên từ địa ngục.
Trái tim cô đập thình thịch vì căng thẳng. Người ta đã đến đây thì lần này cô trốn không thoát rồi. Hắn như một con thú dữ sắp sửa tỉnh giấc, có thể nhai sạch cô bất cứ lúc nào.
Hoắc Vi Vũ ép mình bình tĩnh lại, ngẩng cao đầu ngồi xuống chỗ cũ, nhấc ly rượu vang lên khẽ lắc: "Nghe nói Tư lệnh có tác phong như sấm rền chớp giật, quả nhiên không phải lời đồn suông."
Cố Hạo Đình nhếch miệng, trong mắt chẳng hề có ý cười: "Cô chỉ nghe nói có mỗi thế thôi sao? Tôi còn là Satan khát máu tàn nhẫn, tính toán chi li, có thù tất báo, kẻ đắc tội tôi chỉ có nước sống không bằng chết..."
Hoắc Vi Vũ đặt ly lên bàn đánh "cạch" một tiếng, ngắt ngang lời hắn.
Đấu tâm lý với Cố Hạo Đình khác gì bảo hổ lột da, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của người này.
"Anh muốn thế nào?" Hoắc Vi Vũ hỏi thẳng.
Cố Hạo Đình liếc bít tết trong đĩa của cô: "Đút cho tôi."
Hoắc Vi Vũ nhìn hắn với vẻ hoài nghi: "Tôi không đút thì sao?"
"Chắc cô cũng nghe nói việc tôi nuôi một đàn sói rồi, chuyện đó là thật đấy." Cố Hạo Đình nhìn cô, hung ác mà nham hiểm.
Hoắc Vi Vũ hiểu ý hắn rồi. Cô cầm dao dĩa lên, cắt thịt bò rồi xiên mạnh một miếng thể hiện mình đang không vui, sau đó đưa đến trước mặt hắn.
Cố Hạo Đình không ăn mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh buốt, châm chọc: "Hoắc Vi Vũ, cô không biết phục vụ đàn ông à?"
Hoắc Vi Vũ cong môi cười quyến rũ: "Ngại quá, tôi chỉ biết bắt đàn ông phục vụ mình thôi."
Trong mắt Cố Hạo Đình lóe lên tia nhìn sắc bén. Hắn cắn miếng thịt bò rồi nắm chặt gáy Hoắc Vi Vũ, đút miếng thịt ấy vào trong miệng cô.
Hoắc Vi Vũ giật nảy mình, vừa mới ngậm miếng thịt bò thì đã bị người đàn ông hôn lấy. Hắn luồn lưỡi vào quấy đảo mãnh liệt trong khoang miệng cô.
Cô không sao thở nổi, chỉ thấy mùi hương của hắn tràn ngập quanh mình. Cô muốn tránh né hắn nhưng lại chẳng thể nào tránh được, chỉ càng khiến hắn bá đạo hung hãn ngấu nghiến môi lưỡi cô mà thôi.
Hôn đến khi đầu lưỡi tê rần, mùi máu tanh lan tràn trong miệng cô, hắn mới chịu buông ra. Cố Hạo Đình nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của cô, cười lạnh một tiếng rồi đứng lên nói với Trung tá: "Trói về, ném vào rừng tối ba ngày cho cô ta tự sinh tự diệt."
"Này, nhớ đưa tôi hai bịch băng vệ sinh nữa nhé, tôi sắp tới tháng rồi." Hoắc Vi Vũ lười nhác nghịch chiếc dĩa trên tay.
Cố Hạo Đình bật cười, chống hai tay lên bàn, khuôn mặt tuấn tú kề lại gần khiến người ta thấy áp lực: "Cô đang nhắc nhở tôi là mình đang ở kì an toàn sao?"
Hoắc Vi Vũ: "..." Cô lại tự đào hố chôn mình rồi!
Gương mặt Cố Hạo Đình quyến rũ chết người như tỏa ra hào quang rực rỡ, cuốn hút vô cùng. Hắn nói nửa đùa nửa thật: "Cô hầu hạ tôi tử tế thì tôi sẽ nghĩ lại, không bắt cô vào rừng tối nữa."
"Tôi yêu thiên nhiên, rừng tối nghe thú vị phết đấy chứ." Hoắc Vi Vũ mỉm cười đáp.
Cố Hạo Đình sa sầm mặt, nhìn cô chòng chọc, đoạn nắm chặt cằm cô: "Thế chắc là khu rừng của cô được chăm sóc tốt lắm nhỉ? Tôi phải nhấm nháp cho kĩ mới được. Khe không có nước chẳng mọc nên rừng! Trung tá Thượng, đưa cô ta vào phòng tôi!"
Hoắc Vi Vũ nhận ra ý đồ trong câu nói của hắn, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Trước kia cô không hiểu rõ Cố Hạo Đình, nhưng tiếp xúc với hắn mấy lần, cô nhận ra dường như hắn không giống với tưởng tượng của cô cho lắm.
Con đại bàng của hắn dữ như thế, phải chăng ba cô vợ chưa cưới kia đều chết trên giường hắn?