Editor: Nguyetmai
"Hoắc Vi Vũ, đừng có bảo tôi không cho cô cơ hội. Cô ôm nhiều tiền của nhà chúng tôi như thế thì cũng nên làm gì đó để báo đáp đi. Sau này tất cả việc ở cái nhà này đều giao cho cô hết, đồng ý không?" Thái Nhã cất lời nham hiểm.
"Đúng, cứ giao hết cho nó làm." Tần Diệu Ni không nói giúp mà còn nhìn Hoắc Vi Vũ đầy khinh bỉ: "Không cho nó biết tay thì nó vẫn tưởng nó là cành vàng lá ngọc. Nó mà xứng sao?"
"Ôi trời, cô ta làm bẩn nền nhà rồi, máu khó sạch lắm đấy." Cố Kiều Tuyết lắc cánh tay Thái Nhã, bĩu môi nũng nịu, nhưng lại nhếch miệng cười hiểm độc.
"Cô ta sẽ lau mà." Thái Nhã vỗ mu bàn tay con gái.
Cố Kiều Tuyết cứ nghĩ đến việc anh mình mua cho Hoắc Vi Vũ máy bay mấy tỉ là lại khó chịu. Cô ả lẩm bẩm: "Chỉ bắt cô ta làm việc nhà thôi thì có ít quá không nhỉ?"
Trong mắt Thái Nhã lóe lên sự ác độc. Bà ta phẫn hận ra lệnh: "Từ nay về sau, cô phải lau sạch hết toàn bộ giày trong cái nhà này, cả giày của người hầu nữa, mỗi ngày một lần! Số tiền mà cô cầm của nhà này, tôi có mời một nghìn người giúp việc làm cả đời cũng không hết."
"Cô ta đã lấy bao nhiêu tiền vậy?" Hoắc Thuần tò mò hỏi.
"Đủ để cô ta làm người hầu cho nhà họ Cố chúng tôi mấy đời." Thái Nhã khinh bỉ.
Hoắc Vi Vũ hất cằm lên, nhìn về phía Thái Nhã bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đây chính là nguyên nhân vì sao cô không muốn cầm tiền của Cố Hạo Đình. Cầm tiền của hắn, cô sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, trở thành con sâu gạo trong nhà họ Cố, cô sẽ chịu sự chỉ trích của Thái Nhã, bị bà ta làm khó và xem thường, cô sẽ chẳng còn sức lực mà phản kháng lại, chỉ có thể mặc người khinh rẻ mà thôi. Lòng tự tôn, kiêu ngạo của cô đều bị bọn họ giẫm dưới lòng bàn chân mà chà đạp thê thảm.
Dù cô làm việc có vất vả hơn, có uống nhiều rượu hơn thì cũng có khả năng nuôi sống chính mình mà không phải lệ thuộc vào người khác, để sống cho tự tin mà thoải mái. Trước mặt Thái Nhã, cô cũng có thể ngạo nghễ không cúi đầu khuất phục.
Chỉ cần có tư cách để ngẩng cao đầu thì cô không thẹn với lương tâm.
"Cảm ơn bà đã xát muối vào vết thương của tôi, nhắc nhở tôi không quên đau đớn." Hoắc Vi Vũ lạnh giọng nói.
"Sao? Không đồng ý à?" Thái Nhã nghiêm nghị hỏi.
Ông cụ Hoắc thấy Thái Nhã tức giận thì chột dạ, bèn gõ gậy chống xuống đất, thúc giục: "Mau đồng ý đi."
"Ông im đi." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt liếc nhìn ông cụ Hoắc: "Từ giờ trở đi chuyện của tôi đã không còn liên quan gì đến các người nữa. Ông cứ lo xen vào chuyện của tôi nữa, cẩn thận người ta lại tưởng tôi có quan hệ với các người, đến lúc đó ông định làm thế nào đây? Được lợi rồi thì nên biết điều... cút đi!" Hai chữ cuối cùng chứa đựng sự xem thường và châm chọc đến tột cùng.
"Ba, nó dám đuổi ba cút đi kìa!" Tần Diệu Ni châm ngòi thổi gió.
Ông cụ Hoắc lại xách gậy lên toan đánh Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ dồn hết sức lực cầm chặt cây gậy, ánh mắt lạnh nhạt ánh lên sự sắc bén, nhìn thẳng vào ông ta: "Tôi nể mặt ông là ba của ba tôi nên mới nhân từ với ông một chút. Bây giờ thì không phải tôi không xứng mang họ ba tôi, mà là ông căn bản không xứng đáng làm ông nội của tôi!"
Hoắc Vi Vũ hất văng cây gậy đi.
"Mày còn không biết nhục mà dám nhắc đến ba mày à?" Ông cụ Hoắc tức giận trợn tròn mắt.
Hoắc Vi Vũ đi thẳng ra ngoài.
"Mẹ ơi, cô ta còn chưa lau sạch nhà mà." Cố Kiều Tuyết giậm chân nói.
"Sau này cô ta vào nhà mình rồi thì còn nhiều cơ hội lắm, con vội cái gì?" Thái Nhã an ủi cô ta.
Hoắc Thuần ngây ra, bật thốt lên: "Vì sao Tư lệnh lại muốn cưới Hoắc Vi Vũ chứ? Anh ấy ghét cô ta lắm mà!"
"Cưới cô ta về để tra tấn mà thôi. Ai bảo cô ta cướp chồng của tôi nào?" Cố Kiều Tuyết đáp lại vô cùng kiêu căng.
Hoắc Thuần nhướng mày liếc về phía Tần Diệu Ni.
Sắc mặt Tần Diệu Ni cũng rất kém. Không ngờ con nhóc kia lại may mắn đến thế. Lấy Cố Hạo Đình thì có khác gì một bước thành phượng hoàng đâu? Nghe đã thấy sung sướng rồi.
Vẻ mặt ông cụ cũng sa sầm, quá nhiều suy nghĩ dồn tới khiến cho đầu óc ông ta bỗng chốc mơ hồ.