Editor: Nguyetmai
Mùi kem đánh răng xộc vào mũi làm Hoắc Vi Vũ hơi tỉnh, rồi lại mơ màng, không muốn dậy, nhíu mày, đẩy hắn ra.
Cố Hạo Đình giữ chặt gáy cô, nụ hôn càng sâu, không để cô thoát được.
Hoắc Vi Vũ bị hôn đến nghẹt thở, hé mắt thì thấy Cố Hạo Đình.
Cô còn ngái ngủ nên rất dễ cáu, cầm cái gối đánh vào người hắn.
Cố Hạo Đình còn nhanh hơn, hắn cầm cổ tay cô: "Khỏe vậy là tỉnh rồi."
"Anh đúng là bệnh hoạn, có bệnh thì đi khám đi. Bây giờ là mấy giờ hả? Trời còn chưa sáng đâu. Chết tiệt!" Hoắc Vi Vũ phát bực, trùm chăn lên người.
"Dậy đi!" Cố Hạo Đình nói.
"Dậy làm gì? Chín giờ tôi mới đi làm." Giọng bực bội của Hoắc Vi Vũ vọng ra từ trong chăn.
"Chạy bộ. Bác sĩ nói thể chất em kém lắm, cần rèn luyện thân thể. Trước tiên chúng ta chạy năm vòng, đúng giờ thì ăn sáng, ăn xong thì uống thuốc, sau đó tôi đưa em đi làm." Cố Hạo Đình kiên nhẫn nói.
Vừa nghe cô đã thấy bực rồi, ló đầu ra khỏi chăn, mắt đỏ lên, nhập nhèm nhìn hắn: "Phải rèn luyện thân thể làm gì? Phải uống thuốc làm gì?"
"Thế này em mới sống lâu trăm tuổi được." Cố Hạo Đình thốt lên.
"Sống lâu trăm tuổi làm gì!" Hoắc Vi Vũ gào lên: "Anh không biết nhìn mình già đi là một việc tàn nhẫn lắm à? Tôi không cần sống lâu vậy đâu, đừng suy nhược quá là được rồi. Anh đi rèn luyện thân thể đi, tôi không làm vướng chân anh."
Hoắc Vi Vũ chỉ về phía cửa rồi cuộn người trong chăn.
Cố Hạo Đình nhíu mày, hất chăn lên, chăn liền rơi xuống đất.
"A!" Hoắc Vi Vũ đá chân loạn xạ. Cô liều chết nằm lì trên giường. "Tôi không chạy bộ đâu, tôi ghét chạy bộ nhất, tôi ghét uống thuốc nhất, anh có gan thì bế tôi chạy đi." Hoắc Vi Vũ nói bừa.
Cố Hạo Đình cúi người, bế cô lên.
Hoắc Vi Vũ giật thót người, ôm lấy gáy Cố Hạo Đình, kinh ngạc: "Đừng nói anh bế tôi chạy thật nha!"
Hắn cúi nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm túc nhìn về phía trước: "Tôi muốn em sống lâu trăm tuổi."
Lời hắn nói là mệnh lệnh, không gì có thể thay đổi, càng uy nghiêm không gì sánh được.
Hoắc Vi Vũ hơi cảm động, cơn mê ngủ đã bay biến, nhìn gương mặt tuấn tú, đẹp trai như người trên trời của hắn, nếu như không phải giữa họ có mối thù ngày xưa thì tính ra hắn cũng "ngon cơm" phết.
"Anh... vì sao…" Hoắc Vi Vũ ngập ngừng, sắp xếp lại từ ngữ.
"Tiểu Hoắc à, cháu sao thế?" Bà cô ở phòng đối diện thấy Cố Hạo Đình bế Hoắc Vi Vũ, lo lắng hỏi.
Hoắc Vi Vũ bị ngắt mạch suy nghĩ, mặt đỏ lên, giải thích: "Cháu bị trật chân."
"À, phải cẩn thận đó." Bà cô ở phòng đối diện nhiệt tình nói.
"Tôi sẽ ôm em chạy hai vòng trong công viên, để xem em còn viện được lý do gì." Cố Hạo Đình cúi nhìn, trầm giọng.
Hoắc Vi Vũ thấy bà cô phòng đối diện còn đang nhìn chằm chằm hai người, hạ giọng: "Sao anh có thể hư như vậy?"
"Vậy em có chạy không?" Cố Hạo Đình vặn lại.
Hoắc Vi Vũ vừa nghĩ đến trong công viên có rất nhiều bà thím, bà cô rảnh rỗi thừa hơi, rất nhiều người ở cùng tòa nhà này, họ đều quen cô, hỏi tới hỏi lui làm cô mất hết thể diện.
"Tôi chạy, nhưng trước tiên anh để cho tôi về thay đồ đã. Ai lại mặc đồ ngủ chạy bộ, tôi cũng không mặc đồ lót nữa." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ nói.
Cố Hạo Đình nhìn cô, hắn biết rõ cô không mặc đồ lót, hôm qua đã đích thân thử nghiệm rồi.
Nhớ tới sự chủ động, mềm mại của cô tối qua...
Mới sáng đã thử thách khả năng tự chủ của hắn rồi.