Ngài Cố Thân Mến!

Chương 128: Em còn muốn tôi làm thế nào?



Translator: Nguyetmai

Hoắc Vi Vũ so sánh chúng với cái đống mình cắt xiêu vẹo kia thì lập tức thấy mất mặt, hất tay hắn ra. Hắn đứng sát sau lưng cô nãy giờ, nóng chết đi được.

"Anh cắt đều thế này thì lúc ăn làm gì còn niềm vui khi tìm được miếng to nữa?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

Cố Hạo Đình cũng đến cạn lời.

"Ra ngoài đi." Hoắc Vi Vũ hất cằm ra phía cửa rồi quay lại đảo cà chua cho chín nhừ.

Cố Hạo Đình nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ, thực sự không nỡ nhìn thẳng vào "tay nghề" thảm họa của cô.

Cô bảo mình giỏi nấu mì nhất, nhưng giờ nấu mì còn thế này thì không biết những món khác sẽ thế nào, hắn không nên mong chờ gì thì hơn.

Cố Hạo Đình ra khỏi bếp.

Hoắc Vi Vũ đun cà chua thành nước sốt sệt sệt rồi bỏ mì vào, thả lạp xưởng, rong biển rồi đập trứng, nấu một lúc là xong.

Nhìn bát mì đo đỏ màu cà chua cùng mùi hơi tanh của rong biển là cô đã thấy đói rồi.

Cô múc một bát to đùng đầy ú ụ cho Cố Hạo Đình, nhưng vừa chạm vào bát đã vội rụt tay lại, nắm lấy tai cho khỏi nóng.

Đôi mắt Cố Hạo Đình thoáng qua vẻ thương yêu, hắn hơi nhíu mày bảo: "Em làm việc gì cũng hấp tấp thế này à?"

Hoắc Vi Vũ liếc hắn, chẳng biết hắn xuất hiện từ bao giờ, lại còn trách cô nữa chứ. Thế nên cô quyết định để dành bát to này cho mình.

"Tôi còn trẻ nên đương nhiên vẫn hơi bồng bột, người có tuổi như anh Cố đây sao mà hiểu được." Hoắc Vi Vũ nói với giọng móc mỉa.

Cô định bưng bát nhưng Cố Hạo Đình lại cầm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình rồi xoa nhẹ.

Hoắc Vi Vũ sợ hắn làm mình đau nhưng kết quả lại không đau chút nào. Cô nhướng mày nhìn hắn với vẻ đề phòng, định rút tay lại.

Cố Hạo Đình đẩy cô ra, tiến lên vài bước, bưng bát mì rồi bảo: "Lấy đũa rồi ra bàn ngồi đi."

Hắn vẫn dùng cái giọng ra lệnh như mọi khi.

Hoắc Vi Vũ không kịp phản ứng lại, ngơ ngơ ngác ngác cầm hai đôi đũa và hai lon bia ra ngồi ở bàn ăn.

Cố Hạo Đình đặt bát mì to trước mặt cô rồi xoay người vào bếp.

Hoắc Vi Vũ thấy hắn bưng một bát mì nhỏ ra thì cảm thấy mình có hơi xấu bụng. Cô đẩy bát to về phía hắn rồi nói với vẻ hào phóng: "Cho anh bát này đấy."

Cố Hạo Đình "Ừ" một tiếng rồi đặt bát nhỏ trước mặt cô, sau đấy ngồi vào bàn, ăn mì.

Đây là món mì tệ nhất hắn từng ăn, đã không có tí dinh dưỡng nào lại còn chua loét. Mà hắn thì ghét nhất là đồ chua. Có điều đây là lần đầu tiên cô nấu cho hắn ăn, nên người kén chọn như hắn đây vẫn ăn cho bằng hết rồi tao nhã đặt đũa xuống.

Hoắc Vi Vũ thấy hắn uống hết cả nước mì thì phấn khởi lắm, đắc ý hỏi: "Ngon chứ?"

Cố Hạo Đình tựa người vào lưng ghế nhìn cô, nói với vẻ đứng đắn: "Không."

Hoắc Vi Vũ: "…"

Uổng công cô nhường bát to cho hắn. Không ngon thì ăn làm gì! Cô còn đói rã ruột ra đây này.

"Sau này tôi sẽ không nấu bất kỳ món gì cho anh nữa." Hoắc Vi Vũ bực bội nói.

"Không nấu cho tôi thì nấu cho ai?" Cố Hạo Đình nhíu mày hỏi.

"Ai thấy ngon thì tôi nấu cho người đó." Hoắc Vi Vũ đáp với giọng biếng nhác.

Mắt Cố Hạo Đình ánh lên cái nhìn sắc lẻm, hắn túm lấy tay cô, đanh giọng bảo: "Không được nấu cho người khác! Ai dám ăn đồ em nấu thì tôi chặt tay kẻ đó, em không tin thì cứ thử xem!"

Hoắc Vi Vũ giận quá gạt tay hất bát xuống sàn, mắt đỏ hoe trừng Cố Hạo Đình.

Hắn thấy đôi mắt cô chứa đầy ấm ức và giận dỗi thì ánh mắt dịu dàng đi hẳn, kiên nhẫn giải thích: "Nó không ngon thật, tôi không muốn lừa em. Nhưng dù không ngon cũng đâu có nghĩa là tôi không ăn, tôi ăn hết rồi đấy thôi. Em còn muốn tôi làm thế nào nữa?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv