Translator: Nguyetmai
Sáng hôm nay, Ngụy Ngạn Khang được thả, khuôn mặt vốn đã ngày một hao gầy nay trông lại càng tiều tụy xanh xao. Chiếc kính gọng vàng che đi nỗi xót xa ảm đạm trong đáy mắt gã.
Cố Kiều Tuyết chạy tới, gã cũng chẳng hứng thú gì.
"A Khang, cuối cùng anh cũng ra rồi. Em xin mãi anh em mới chịu đấy, nếu không anh ấy còn định nhốt anh một tháng cơ." Cố Kiều Tuyết nũng nịu.
"Cô đang chứng minh rằng mình chẳng có địa vị gì trong lòng anh cô sao?" Ngụy Ngạn Khang mỉa mai.
Cố Kiều Tuyết nghe xong tức anh ách, giậm chân nói: "Còn hơn cái loại đàn bà thấy anh gặp chuyện vẫn mặt dày tới chỗ mẹ anh đòi tiền chia tay."
Ngụy Ngạn Khang nhìn Cố Kiều Tuyết: "Cô nói thế là có ý gì?"
"Anh tự xem đi." Cố Kiều Tuyết mở video lưu trong di động, đưa cho Ngụy Ngạn Khang.
Ngụy Ngạn Khang chau mày nhận lấy, thấy trong video đã bị bọn họ xử lý, Hoắc Vi Vũ nhận lấy chi phiếu trong tay Nạp Lan Tĩnh Doanh.
Gã trầm tĩnh đến lạ, mặt ảm đạm như tro tàn, tựa một bức tượng điêu khắc dưới tán cây. Gió hiu hiu thổi lay động lọn tóc mai và góc áo gã.
"A Khang, cô ta thực sự không xứng với con." Nạp Lan Tĩnh Doanh chẳng biết xuất hiện từ bao giờ, đứng sau lưng Ngụy Ngạn Khang nói.
Ngụy Ngạn Khang trả di động cho Cố Kiều Tuyết rồi một mình đi về phía trước.
Cố Kiều Tuyết chạy lên ngăn lại, nói với vẻ không vui: "Anh đi đâu đấy?"
"Tôi muốn ở một mình." Ngụy Ngạn Khang lạnh nhạt nói.
Ở gã toát lên khí chất văn nhã của người xuất thân dòng dõi thư hương mà kẻ phàm tục không thể có được. Đây là khí chất độc nhất vô nhị mà gã được kế thừa từ cha ông, là tinh hoa đúc kết từ quá trình dày công vun đắp nuôi dưỡng qua nhiều đời của gia tộc, và cũng là nguyên nhân khiến Cố Kiều Tuyết thích gã.
Cô ả đang do dự thì chợt nghe Nạp Lan Tĩnh Doanh nói: "Để nó một mình cũng tốt, nó hiểu ra Hoắc Vi Vũ là người thế nào thì sẽ buông bỏ được thôi."
Cố Kiều Tuyết thấy bà nói đúng nên không ngăn cản, cao ngạo nói: "Anh em bảo hôn lễ của chúng ta sẽ chính thức được cử hành vào cuối tuần này. Chắc anh đang vui lắm nhỉ!"
Vui ư? Ngụy Ngạn Khang nhếch miệng.
Hai ngày nay gã không nói một câu nào, chỉ ngồi trong góc nhà giam ngẫm nghĩ.
Gã nhớ về lần đầu tiên gặp Hoắc Vi Vũ khi cô đi chân trần bước trên mái nhà. Khác với vẻ dịu dàng nết na của các Tiểu thư đài các, trông cô giống một chú ngựa hoang tự do chạy trên thảo nguyên rộng lớn, phóng khoáng, kiên cường, chẳng kiêng dè ánh mắt người đời, luôn giữ nét độc đáo và theo đuổi ánh dương. Mỗi nét cười mỗi hàng mi chau đều toát lên vẻ cá tính hào hiệp.
Gã thích cô ngay từ ánh nhìn đầu tiên, bởi vì gã ghét bị gia tộc trói buộc, bị ăn mòn bởi lợi ích, nhưng vì chấn hưng gia tộc mà vẫn phải làm chuyện mà mình căm ghét, khinh thường.
Có lẽ nếu Hoắc Vi Vũ đồng ý chờ, gã đã chẳng thấy giày vò như bây giờ. Nhưng tính tình cô cương trực ngay thẳng như thế, làm sao có thể bằng lòng chờ gã đây.
Bỗng nhiên, di động của gã đổ chuông. Ngụy Ngạn Khang thấy là số lạ, bấm nghe rồi hỏi: "A lô, xin hỏi ai đấy?"
"Xin hỏi anh có phải người phụ trách của công ty dược Khang Tĩnh không?" Một giọng nữ truyền từ đầu dây bên kia tới.
Ngụy Ngạn Khang hơi sửng sốt. Công ty dược Khang Tĩnh do gã và Nạp Lan Tĩnh Doanh âm thầm lập nên, không mấy ai biết đó là công ty của gã.
"Có chuyện gì không?" Ngụy Ngạn Khang hỏi với vẻ đề phòng.
"Là thế này, hôm qua công ty anh có quyên góp cho cô nhi viện chúng tôi một tấm chi phiếu, tôi gọi theo số điện thoại ghi trên chi phiếu thì họ bảo là gọi cho anh. Tôi muốn hỏi là tại sao tấm chi phiếu đó không quy đổi thành tiền được. Tôi muốn biết có phải có vấn đề gì ở đây không." Cô gái nọ hỏi với giọng dịu dàng hòa nhã.
"Chi phiếu nào?" Trong đầu chợt loáng qua một ý nghĩ, Ngụy Ngạn Khang hỏi: "Có phải chi phiếu một trăm nghìn không?"