Tô Tư Yên nằm vật trên giường, đầu có chút đau nhức, cả cơ thể mệt mỏi, tất cả sức lực của cô đều bị anh rút cạn. Cô ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh. Phó Mặc Thần là một người đàn ông mạnh mẽ, trầm ổn, gương mặt góc cạnh từng đường nét như được điêu khắc tỉ mỉ không tì vết, có thể cùng anh đi tới bước đường này cô cũng không còn gì hối hận nữa.
Đột nhiên trong đầu cô nhớ ra một chuyện, tối qua lúc hai người đi cô đã quên không báo cho cha cô. Cô nhẹ nhàng với điện thoại di động trên mặt bàn, nó hơi xa một chút, cố thêm một chút, lại một chút nữa không ngờ chân cô lúc này bị chuột rút liền căng cứng. Tô Tư Yên không chịu được liền ngã mạnh lên người anh.
Phó Mặc Thần đang ngủ cảm nhận được sự va chạm đột nhiên mở mắt, vừa thấy vẻ mặt của Tô Tư Yên anh liền cười xấu xa: “Em định nhân lúc anh ngủ cưỡng đoạt anh lần hai?”
Tô Tư Yên bị chọc xấu hổ nhưng chân cô hiện giờ vẫn còn rất tê không thể đứng dậy được. Cuối cùng anh đè cô xuống, giành lấy thế chủ động, ngón tay gõ nhẹ lên trán cô: “Tô Tư Yên, em dạo này quá là to gan rồi, nếu anh không cho em nếm mùi liệt giường ra sao thì có phải em lại đi chơi đùa bên ngoài không?”
“Phó Mặc Thần, em chỉ là muốn lấy cái di động trên bàn thôi, anh có nhất thiết phải cố tình hiểu lầm như vậy không?”
Cô dơ chiếc di động lên nhằm chứng minh cho những lời mình nói nhưng vẫn bị anh đè xuống giữ chặt: “Anh chỉ muốn đòi lại nợ mà em chưa trả thôi, em có ý kiến gì không?”
Tô Tư Yên liếc mắt đi chỗ khác: “Nợ nào? Sao em không biết là em nợ anh nhỉ?”
Phó Mặc Thần cười gian, một tay giữ tay cô lại, một tay sờ soạng trên cơ thể cô: “Hôm nay anh sẽ cho em nhớ lại khoản nợ đó.”
Cơ thể Tô Tư Yên vẫn còn đau do trận kíƈɦ ŧìиɦ lúc sáng, bây giờ mà làm thêm trận nữa chắc cô không xuống khỏi giường mất. Cô nhìn anh với ánh mắt hòa hoãn, giọng nịnh nọt: “Phó gia gia sẽ không chất vặt với tiểu nhân chứ? Tiểu nhân vẫn nhớ rất rõ khoản nợ kia, hôm nay cơ thể tiểu nhân không được khỏe mong Phó gia gia lượng thứ.”
Phó Mặc Thần thực ra chỉ muốn trêu cô một lát, anh thực không muốn tổn hại đến cơ thể cô. Anh buông tay cô ra giọng nhẹ nhàng: “Cho em một cơ hội, nói cho anh biết bây giờ em muốn đi đâu?”
Tô Tư Yên thở dài: “Em muốn ngủ, mệt mỏi quá mà.”
Anh cười gian: “Ra vậy, hóa ra em lại muốn cùng anh ngủ trên chiếc giường này,…”
Tô Tư Yên giật mình: “Em muốn ra ngoài, em muốn đi dạo.”
Phó Mặc Thần cất bộ mặt dọa người đó đi, bế cô vào nhà tắm. Anh thử nước ấm rồi mới xịt lên người cô. Từng giọt nước ấm thấm vào da thịt cô. Cô nhìn những vết bầm tím trên cơ thể do cuộc kíƈɦ ŧìиɦ sáng nay để lại, ánh mắt lườm qua Phó Mặc Thần. Anh vội nhìn sang chỗ khác, mỉm cười với cô.
Anh đánh trống lảng sang chuyện khác: “Nãy em lấy điện thoại di động có việc gì sao?”
Nói đến chuyện này Tô Tư Yên đột nhiên nhớ ra, cô gật đầu: “Ừm, tối qua em chưa gọi cho cha, nãy muốn lấy di động gọi báo với ông ấy một tiếng.”
Phó Mặc Thần lấy khăn tắm lau người giúp cô, từ từ trả lời: “Anh đã gọi rồi, hôm qua em ngủ say quá anh không lỡ gọi em dậy.”
Tô Tư Yên bất ngờ chồm lên ôm chầm lấy anh, vui vẻ: “Phó Mặc Thần, yêu anh chết mất.”
Anh nhếch miệng lên cười: “Bây giờ mới yêu à?”
Tô Tư Yên kiễng chân lên chạm lên trán anh: “Phó tiên sinh đáng yêu chết mất.”
Phó Mặc Thần cảnh cáo: “Nếu em còn tùy tiện hành động như vậy anh sẽ không khách sáo nữa.”
Tô Tư Yên bị anh dọa liền không dám đụng chạm gì thêm nữa, ngoan ngoãn mặc đồ rồi ra ngoài. Cô với anh sẽ lên núi ngắm mặt trời lặn. Ở khu nghỉ dưỡng này có rất nhiều cảnh đẹp, cô muốn cùng anh tận hưởng.
Cô vào bếp lấy tạp dề đeo lên, làm chút đồ ăn, lát nữa leo núi sẽ cắm trại luôn trên đó, cô cần tranh thủ thời gian.
-------------------------
Phó Mặc Thần mặc đồ ra ngoài, thấy dáng vẻ chăm chú làm đồ ăn của cô, anh không kiềm được mà chạy tới ôm lấy cô. Gương mặt Tô Tư Yên đầy hạnh phúc, cô quay lại đút cho anh một miếng kimbap, vẻ mặt hớn hở: “Sao? Có ngon không?”
Phó Mặc Thần nếm thử, vừa ăn anh vừa mỉm cười: “Bà Phó nấu nhất định là ngon rồi.”
Tô Tư Yên đỏ mặt: “Ai là bà Phó?”
“Em nhận lời rồi bây giờ còn chối?”
“Vậy ông Phó mau chuẩn bị đồ đi, sắp muộn rồi.”
Phó Mặc Thần nghe cô gọi vậy vui mừng ra mặt, chạy xuống lấy đồ. Xong xuôi anh bỏ đồ vào cốp lái xe lên núi.
--------------------
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Đã sẵn sàng thưa lão gia.”
“Được, hôm nay ta nhất định phải báo thù cho Bằng Quyết, chôn vùi nhà họ Phó.”
Cuộc điện thoại bị ngắt giữa chừng, thuộc hạ của hắn theo sự sắp xếp mà bố trí trước trên núi.
“Reng! Reng! Reng!”
Tiếng chuông điện thoại vang lên mà không có ai trả lời. Phó Mặc Thần rời nhà quên đem theo di động.
-----------
“Fuck!”
Tiếng chửi thề của Hàn Lục vang lên.
Mới sáng sớm nay anh đã nhận được tin tức tình báo của Bằng Hối, hắn vừa xuất hiện ở khu nghỉ dưỡng L.
Hàn Lục gọi cho Hàn Bân thì nhận được tin anh đã đến khu nghỉ dưỡng L từ đêm qua, như vậy có thể chắc chắn rằng mục tiêu lần này của Bằng Hối nhất định là Phó Mặc Thần nhưng bây giờ gọi điện thoại thế nào anh cũng không nghe.
Vệ sĩ theo anh lần này không nhiều, vì để đảm bảo được không gian riêng tư cho hai người nên anh dẫn theo rất ít người.
Mà từ chỗ Hàn Lục tới chỗ anh đi bằng phi cơ riêng cũng phải mất mấy tiếng mới tới nơi. Hàn Lục xuất phát ngay sau đó mong là sẽ đến kịp còn Hàn Bân phái hacker làm rối loạn hệ thống chỉ huy nhằm kéo dài thêm thời gian cho bọn Hàn Lục.
Ở nhà chính họ Phó, Phó Hạo từ sáng giờ đều cảm thấy lo lắng, ông có cảm giác đều gì kinh khủng sắp xảy đến cho người liên lạc với Phó Mặc Thần nhưng không được.
--------------------
Phó Mặc Thần mang theo đồ xuống dựng trại, Tô Tư Yên bên cạnh để thức ăn sang một bên giúp anh. Vừa mới cắm được cọc xuống thì một tiếng súng vang lên.
Phó Mặc Thần nhanh nhẹn kéo Tô Tư Yên về phía tảng đá gần đó ẩn nấp. Tiếng súng mỗi lúc một gần hơn, anh khẽ dặn Tô Tư Yên: “Em ngồi yên ở đây chờ anh, không thấy anh gọi tuyệt đối không được ra.”
Phó Mặc Thần đứng dậy, toan chạy sang bên khác nhưng bị Tô Tư Yên kéo lại: “Có chuyện gì sao? Sao tự dưng chúng ta lại bị truy đuổi?”
"Phó Mặc Thần bịt miệng Tô Tư Yên lại, thì thầm vào tai cô: “Nghe lời anh, ngồi yên ở đây, chờ người tới cứu. Tô Tư Yên nhớ rõ, đời này Phó Mặc Thần chỉ yêu mình em.”
Tiếng Phó Mặc Thần dần dần nhỏ lại, sau đó là hàng loạt tiếng súng dữ dội, cô không còn nghe thấy gì nữa cả.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Âm thanh của tiếng súng vang khắp ngọn núi, Tô Tư Yên ngồi sợ hãi nấp trong khe núi. Cô nhớ lại những gì Phó Mặc Thần dặn dò, nghe như lời tạm biệt cuối cùng vậy. Không được, cô không thể ngồi đây, Phó Mặc Thần lỡ bị thương thì biết phải làm sao. Tô Tư Yên đứng dậy xé chiếc váy ngắn tới đầu gối, buộc lại tóc, cố kiềm chế cảm xúc. Cô tự tát hai cái thật mạnh vào má mình để không còn cảm thấy run sợ nữa.