Tô Tư Yên vừa xuống Hàn Mạch đã ra hiệu cho cô ngồi bên cạnh, vui vẻ giới thiệu: “Đây là cháu gái tôi, Kỷ Yên.” Rồi quay mặt sang giới thiệu với cô về Phó Mặc Thần: “Đây là cháu nội của ông Phó, một người bạn cũ của bà.”
Tô Tư Yên lạnh lùng gật đầu thoáng vẻ buồn rầu xa cách. Ngược lại với cô Phó Mặc Thần tỏ ra rất lịch sự, miệng cong lên khiêu khích. Hai người vốn quen biết trước nhưng lại vờ không biết trước mặt người lớn.
“Cháu đã có hôn phối chưa?”
Hàn Mạch thẳng thừng hỏi Phó Mặc Thần.
Câu hỏi này Tô Tư Yên thực sự rất quan tâm, tim cô đập mạnh, cô lặng lẽ lắng nghe câu trả lời từ phía anh.
Phó Mặc Thần trực tiếp nhìn thẳng vào Tô Tư Yên từ từ trả lời: “Cháu chưa có nhưng cháu có đối tượng mình thích rồi.”
“Ồ, không biết người phụ nữ nào lại có diễm phúc như vậy.”
Hàn Mạch bày tỏ sự tiếc nuối: “Đáng tiếc, nếu chưa có bà đang định giới thiệu đứa cháu gái xinh đẹp này cho cháu.”
Ánh mắt Phó Mặc Thần trở nên sắc bén hơn bao giờ hết còn chăm chú nhìn Tô Tư Yên: “Đáng tiếc thật, có điều cháu không thể phản bội cô ấy, mặc dù chúng cháu đang chiến tranh lạnh, cô ấy giận dỗi nhưng cháu vẫn không muốn rời xa cô ấy.”
“Cháu thật là một người đàn ông tốt.”
Trong lòng cô cười khẩy, miệng giễu cợt: “Anh yêu người ta như vậy sao không có một tin nhắn hay cuộc điện thoại nào, có phải anh rất thích tỏ vẻ?”
Vừa thấy cô nói anh liền trêu chọc: “Sao cô biết tôi không nhắn tin hay gọi điện? Có vẻ như cô ấy rất mong chờ một cuộc gọi và một cái tin nhắn.”
Tô Tư Yên thoáng chột dạ, vậy mà bị anh lừa một cách triệt để. Hàn Mạch bắt đầu có chút nghi ngờ ẩn ý của Phó Mặc Thần, bà bắt đầu để ý. Thái độ của Phó Mặc Thần từ đầu đến cuối đều rất lễ phép và hòa nhã với người lớn trong nhà, còn riêng đối với Tô Tư Yên lại có chút gì đó trêu chọc, ánh mắt say đắm dõi theo từng nhất cử nhất động của cô. Càng lạ hơn là Tô Hà lại khá là không vui, liên tục tỏ ra không mến khách như ngày thường, chỉ là một chút đó thôi nhưng cũng làm cho Hàn Mạch đoán được vài phần.
Bà cố tình mời Phó Mặc Thần ở lại ăn cơm, ngay lúc bà gửi lời mời, cả mặt Tô Hà và Tô Tư Yên đều toát ra vẻ phản đối mãnh liệt nhưng Phó Mặc Thần càng mặt dày hơn liền đồng ý ngay lập tức.
Cô liền lườm anh, anh chỉ nhếch miệng khiêu khích khiến cô kiềm chế cảm xúc. Từ lúc nào mà anh trở nên vô sỉ không biết hai từ ‘xấu hổ’ và ‘liêm sỉ’ viết thế nào rồi.
----------------------
Trên bàn ăn Tô Tư Yên và Phó Mặc Thần ngồi cạnh nhau. Chân của anh vô tình hay cố ý lướt qua chân cô. Tô Tư Yên liền quay sang trừng mắt với anh, Phó Mặc Thần vẫn thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.
Anh giơ đũa lên định gắp một miếng thịt nhỏ bỏ vào bát thì cô đã nhanh tay gắp trước miếng thịt đó bỏ vào miệng, nhai trước mặt anh. Cứ khi nào anh định gắp miếng gì là cô lại chặn đũa gắp trước ngang nhiên tranh giành với anh. Mọi người trên bàn lúc đầu có lẽ không nhận ra sự bất thường này cho đến khi cô và Phó Mặc Thần tranh giành quá kịch liệt.
Hàn Mạch bỏ đũa xuống, Tô Hà, Kỷ Mạch Hằng, Kỷ Tôn cũng theo đó mà bỏ đũa nhìn hai người họ. Lúc này cô mới nhận ra, bẽn lẽn bỏ đũa xuống: “Cháu ăn lo rồi, cháu lên phòng trước.”
Ngay sau khi cô đứng dậy, Phó Mặc Thần cũng bỏ đũa, nhìn Hàn Mạch đề nghị: “Kỷ lão phu nhân, cháu có thể nhờ Kỷ tiểu thư dẫn đi tham quan nhà một chút được không ạ? Cháu rất muốn xem kiến trúc cổ mà nhà họ Kỷ sở hữu.”
Tô Tư Yên chưa kịp phản đối thì Hàn Mạch liền đồng ý: “Được thôi, Yên Yên cháu dẫn cậu ấy đi tham quan một lát coi như đi bộ cho xuôi cơm.”
Lời của Hàn Mạch như một mệnh lệnh, Tô Tư Yên phải tuân theo, cô liên tục đưa ánh mắt cau có về phía anh. Cô hít một hơi dài đứng dậy: “Vâng bà nội!”
Cô nhìn anh nghiến răng: “Phó tiên sinh đi theo tôi.”
Phó Mặc Thần tao nhã đứng dậy đi theo cô. Đi ra đến ngoài vườn sau nhà, cô mới đứng lại, quay mặt về phía sau cất giọng: “Nói đi, anh tới đây làm gì?”
Phó Mặc Thần tất nhiên vẫn giữ thái độ giễu cợt, tiến gần lại phía cô, nhẹ nhàng thì thầm vào tai: “Tất nhiên là để thay mặt ông tới thăm người bạn lâu năm này rồi.”
Tô Tư Yên bị tiếng và hơi thở của anh khiêu khích, cô tiếp tục tra hỏi: “Nếu vậy thì cũng không nhất thiết phải trêu chọc tôi như vậy, anh có thể kêu người làm dẫn đi, tôi không có nhã hứng để đi cùng anh.”
Phó Mặc Thần đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau chất vấn: “Tên đàn ông đó ôm em thế này sao?”
Tay của anh bắt đầu không yên phận chạy dọc khắp cơ thể cô, cô tức giận quay lại nhưng không ngờ bị anh tóm được, đè cô vào tường, miệng ghé sát vào tai cô: “Sao? Vẫn chưa hết giận?”
Anh áp sát cô, môi dò xét khắp gương mặt, anh hôn vào tai rồi đến mũi cô. Tô Tư Yên đẩy anh ra nhưng không đủ sức lực, miệng cô mấp máy liền bị anh chặn lại. Môi anh đặt lên môi cô, từ từ hòa quyện, có mùi của sự nhớ nhung, có sự mãnh liệt của sự hờn dỗi.
Một lát sau anh mới buông cô ra, hỏi: “Hết giận anh chưa?”
Tô Tư Yên đưa ánh mắt lưỡi liềm quét qua anh, Phó Mặc Thần tiếp tục lần nữa hôn cô, nụ hôn lần này có vẻ ưướŧ áŧ và quyến luyến, xong anh lại tiếp tục hỏi: “Đã hết giận anh chưa?”
Lúc này lông mày của cô đã dãn ra, cô không nói gì, Phó Mặc Thần tiếp tục đưa môi anh về phía cô. Tô Tư Yên dùng hết sức đẩy anh ra, miệng nói: “Hết giận rồi, em hết giận rồi!”
Miệng Phó Mặc Thần nhếch lên cười khẽ, cô đánh một cái vào vai anh: “Nếu em không hết giận thì cả ngày hôm nay anh định đứng đây hôn em?”
“Anh cũng định tính vậy, lợi cả đôi đường.”
“Cái tên háo sắc này, anh xem môi em sưng đỏ hết lên rồi, mọi người sẽ nghĩ gì?”
“Nghĩ theo cách mà anh đang muốn mọi người nghĩ.”
Tô Tư Yên tức giận: “Phó Mặc Thần!”
Anh hòa hoãn: “Được rồi, anh xin lỗi về chuyện hôm đó, quả thực nếu em ở vị trí của anh thì em cũng sẽ tức giận thôi, người đàn ông nào mà muốn chia sẻ người phụ nữ của mình chứ, hơn nữa gã đó còn khá thân thiết với em, em không biết hôm đó gã khiêu khích anh thế nào đâu, hắn…”
Tô Tư Yên đưa tay chạm lên môi anh: “Em biết rồi, em biết anh ghen rồi.”
Mặt Phó Mặc Thần có chút phớt hồng, lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy ngại ngùng. Tô Tư Yên kiễng chân lên cùng với sự phối hợp của Phó Mặc Thần cúi xuống, cô đặt lên trán anh một nụ hôn: “Sau này sẽ không như vậy nữa, người đàn ông sau này ôm em chỉ có duy nhất Phó Mặc Thần.”
Miệng anh nhoẻn cười, ôm cô thật chặt, đột nhiên anh nhớ ra điều gì liền đẩy cô ra, kéo vào tay cô.
“Anh xem gì vậy?”
“Vết thương hôm trước, xin lỗi vì đã làm em đau, anh không kiềm chế được cảm xúc của mình, mỗi một chuyện liên quan đến em anh đều không thể khống chế bản thân mình.”
“Được rồi, cũng không còn đau nữa anh không cần phải tự trách mình, lần đó cũng và vô ý.”
Anh đè cô vào cửa kính, lần nữa áp sát cô, lần này cô đã ngăn anh lại: “Anh định cứ thế hôn em sao? Ngộ nhỡ ai nhìn thấy…”