“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Người phụ nữ kia thái độ vẫn rất thản nhiên còn Tô Tư Yên thì ngược lại rất lạnh nhạt.
“Cô nghĩ tôi tìm cô thì nên có chuyện gì?”
Tô Tư Yên đứng dậy, ánh mắt lạnh quét qua người cô ta, bình tình nhắc nhở: “Bối Như Ý, tôi rất bận, nếu không có chuyện gì xin đừng làm phiền tôi.”
Bối Như Ý cũng đứng dậy, đi về phía cô, tay đặt lên vai, khẽ thì thầm: “Tôi với cô chỉ có một điểm giao nhau duy nhất là Phó Mặc Thần, tôi đến đây cũng chính là vì anh ấy.”
Tô Tư Yên kéo tay Bối Như Ý xuống, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì cô cứ nói thẳng, tôi không còn là tôi của trước đây nữa rồi.”
Đúng vậy Tô Tư Yên yếu đuối trước kia đã bị gϊếŧ chết một cách tàn nhẫn. Tô Tư Yên bây giờ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Bối Như Ý châm chọc: “Tô Tư Yên vẫn mãi chỉ là Tô Tư Yên, cô tưởng bản thân trải qua một cuộc trị liệu điên loạn sẽ khác?”
Cô cắn chặt răng, Bối Như Ý đã đụng vào đúng chỗ đau của cô. Từ khi xuất viện, cô chưa từng nhớ lại những nỗi đau ấy, cô sợ bản thân sẽ không chịu nổi, sợ sự đau khổ ấy sẽ từ từ gặm nhấm tâm trí cô, trở lên điên loạn một lần nữa. Phải rất cố gắng mới có thể vượt qua được, nay Bối Như Ý lại như vô tình mà cố ý nhắc tới. Rốt cuộc thì cô đã làm gì sai? Tại sao lại đối xử với cô như vậy.
Cô cắn chặt răng cố kìm nước mắt, liên tục hít thở sâu, buộc mình không nghĩ đến quá khứ đau lòng đó.
Thấy vẻ mặt tái nhợt của cô, Bối Như Ý coi như đã đạt được mục đích, chỉ cần cô không vui, cô ta chắc chắn sẽ vui.
“Nếu cô đến đây chỉ nhục mạ tôi thì xin mời cô rời khỏi đây, tôi không tiễn.”
Bối Như Ý đưa tay lên đẩy cằm cô: “Nghe tôi nói đây, rời xa Phó Mặc Thần đi, cô không biết anh ta nguy hiểm thế nào đâu, phụ nữ như cô tốt nhất nên tìm cách tránh càng xa càng tốt, càng ở gần cô anh ấy càng nguy hiểm.”
Từng lời của Bối Như Ý đều được cô ghi nhớ một cách cẩn thận, cô không dám quên một chữ nào cả.
Tô Tư Yên quay mặt về phía khác, tránh tay của Bối Như Ý, giọng nói càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, cô đang cố gắng kiềm chế: “Đừng tưởng dọa tôi sẽ sợ, cô trong mắt tôi chẳng là thứ gì cả, cô nghĩ tôi sẽ tin những lời uy hiếp đó? Bối Như Ý ơi Bối Như Ý, suy cho cùng thì cô cũng không có tình yêu của Phó Mặc Thần suốt ngày ra vẻ như vậy để cho ai xem? Cô ganh tị với tôi đã đủ chưa?”
“Cô…”
Bối Như Ý bị Tô Tư Yên ép lùi dần về phía sau, dựa vào tường. Tô Tư Yên nhếch mép, đưa tay lên vuốt nhẹ từng sợi tóc của cô ta: “Tôi thì làm sao? Cô nghĩ rằng chỉ với mấy lời đó làm chúng tôi hiểu lầm? Tôi chưa từng nghĩ đối thủ của mình lại ngu ngốc như vậy.”
“Cô… chẳng lẽ không muốn biết thân phận của anh ta?”
Tô Tư Yên tỏ vẻ ngán ngẩm, một lần nữa nhắc nhở: “Có muốn biết hay không cũng không đến lượt cô dò xét, cô có thể đi được rồi.”
Tô Tư Yên buông Bối Như Ý ra, đi ra gần cửa mở cửa, điệu bộ kiêu ngạo: “Mời cô!”
Bối Như Ý thức giận giậm chân rời khỏi đó, trước khi đi Tô Tư Yên còn nhắc nhở thêm: “À, lần sau đừng tìm tôi, tôi sẽ không khách sáo như hôm nay đâu.”
Tiếng vừa dứt thì cánh cửa cũng đóng sầm lại, Tô Tư Yên dựa trên cửa mệt mỏi, gương mặt mất đi sự kiêu ngạo vừa rồi, thay vào đó là sự yếu đuối thường có. Cô ngã quỵ xuống ngồi trên sàn nhà lạnh. Không phủ nhận những lời nói như ý nói có tác động mạnh đến cô thế nào.
Từng chữ một vẫn đang gào thét trong đầu, cô nghi hoặc nhiều hơn về thân phận mà Bối Như Ý nói tới kia. Rốt cuộc thì là gì mà anh phải che giấu cô. Những chuyện trước kia có phải liên quan đến điều này. Tay chân cô đều run rẩy, cô sợ hãi, mệt mỏi, từng đợt hít thở cũng khó khăn. Cô lấy lọ thuốc Alprazolam đổ ra tay hai viên rồi cho vào miệng nuốt chửng.
Mồ hôi trên trán lất phất, Tô Tư Yên tập trung không suy nghĩ nữa, tay nắm vào tay nắm cửa dùng lực đứng dậy. Cô bước từng bước nhẹ vào phòng nghỉ, nghỉ ngơi một lát.
Cô định bụng tối nay gặp anh sẽ nói một vài chuyện. Cô biết những lời cô sắp nói có lẽ sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa hai người nhưng cô không thể không nói. Cô cần biết sự thật, chỉ có vậy cô mới có thể tiếp tục tin tưởng và yêu anh.
---------------------
Giữa trưa, một người đàn ông ôm một đóa hoa hồng to bước vào bệnh viện. Anh ta đi đến đâu ánh mắt ngưỡng một đều dán vào. Bó hoa tươi trên tay thơm ngát, đẹp đến cảm động.
Anh ta dừng trước mặt Tô Tư Yên, đưa bó hoa cho cô, miệng nhắn lại: “Phó tiên sinh tặng cho cô, mong cô sẽ thích.”
Cô bất ngờ nhận lấy bó hoa, kí xác nhận rồi cầm lấy tấm thiệp được đặt trên bó hoa nhét vào túi áo. Đồng nghiệp nữ xúm lại chỗ cô, ngưỡng mộ có, ghen tị có.
“Y tá Tô, Phó tiên sinh đó có phải bạn trai cô không? Có phải là người đàn ông hôm trước?”
Tất cả đều đồng loạt hỏi một câu, Tô Tư Yên đỏ mặt, cười thẹn thùng, gật đầu. Tất cả đều ồ lên, có một chút ồn ào.
Họ tiếp tục truy hỏi: “Anh ta rất giàu đúng không? Hai người gặp nhau thế nào? Có phải lãng mạn như ngôn tình không?”
Tô Tư Yên cười tránh né, thực sự để nói chuyện tình yêu với mấy bà cô này, cô sợ sẽ không có đủ thời gian, tốt nhất tránh được thì tránh vậy. Một vài y tá khác xì xào, túm lại to nhỏ.
“Tôi với anh…”
Cô chưa kịp nói được thì đã nuốt lời vào trong bụng, y tá trưởng Cẩn đã đứng gần đó. Tất cả mọi người vội vàng rời đi, ai cũng đều có việc phải làm, Tô Tư Yên cười nhẹ.
Ánh mắt bà ấy nhìn qua thật là lạnh hết cả sống lưng. Mọi người không biết, thực ra bên trong vẻ lạnh lùng nghiêm khắc này là một trái tim ấm áp và nhân hậu. Tô Tư Yên nhìn bà cười khẽ gật đầu, đặt bó hoa bên dưới xe đẩy rồi đẩy xe ra khỏi phòng.
Vẻ mặt sắc lạnh nghiêm khắc liền biến mất thay vào đó là nụ cười hiền từ chưa ai từng thấy, chỉ một mình bà ấy biết. Lũ trẻ bây giờ đều có những thú vị riêng của họ, thời của bà đã hết rồi.
---------------------------
Sân bay thành phố xxx, một người đàn ông mặc áo phông thoải mái, đội chiếc mũ phớt màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo len dài sẫm màu kéo chiếc va li. Anh ta gọi một cuộc điện thoại: “Có thể ra đón cháu không? Giờ cháu đang ở sân bay.”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, vẻ mặt anh ta đầy thất vọng, bắt taxi trở về bệnh viện.
--------------------------
Trong phòng làm việc, Tống Thi đang xem các tư liệu về các cuộc phẫu thuật gần đây, cửa phòng mở ra, cậu con trai kéo vali đi vào, giọng lẩm bẩm: “Cha à, có chuyện gì mà gọi con về gấp vậy? Lại còn không cho người tới đón con, con bắt taxi về đau hết cả lưng.”
Tống Thi vẫn im lặng xem tài liệu, một lát sau mới gấp lại, nhìn đứa con trai hơn hai năm rồi không gặp, không có lấy một cuộc điện thoại.
Ông nghiêm giọng: “Tao không gọi mày về thì mày ở đấy mãi cho đến khi tao chết đi cũng không chịu về phải không?”
Tống Ngôn đang uống nước liền ho sặc sụa, liên tục vỗ ngực: “Khụ! Khụ! Khụ!”
“Cha nói gì vậy, con cũng về đây rồi còn gì.”