Chiều tối sau khi tan làm, Tô Tư Yên lên xe được tài xế đưa về nhà. Vừa về tới cô liền chạy ngay lên chỗ phòng làm việc của Phó Mặc Thần, lấy trên ngăn kéo tập tài liệu hôm qua. Đọc lại một lần nữa, bản khám nghiệm tử thi cũng được kẹp trong đó. Sau khi đọc kĩ lại, cô phát hiện, mọi đầu mối đều đổ lên đầu tên tài xế lái xe. Ngoại trừ bằng chứng là chiếc dây chuyền kia thì không ai biết Tôn Khải liên quan đến vụ này.
Phó Mặc Thần vừa về, mở cửa phòng đã nhìn thấy cô chăm chú đọc tư liệu. Anh vội đến bên cô, gõ nhẹ vào bàn, cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy anh, cũng hơi bất ngờ một chút.
Cô cất giọng: “Có manh mối gì thêm chưa?”
Anh lật tập tài liệu, giờ đúng vào trang kết quả xét nghiệm pháp y, từ từ giải thích: “Tất cả những vết thương nặng, từ gãy xương sườn, tổn thương phổi… đều do một mình Tôn Khải gây ra.”
Anh kéo tay dưới ngăn kéo, lấy chiếc hộp đựng dây chuyền ra: “Mục đích duy nhất cũng chỉ là thứ này.”
Tô Tư Yên bịt miệng, cô không ngờ tới người sát hại cô một cách tàn bạo nhất lại chính là người cha thân sinh. Cô hoài nghi rằng liệu họ có phải là cha con, là máu mủ ruột thịt của nhau không mà tại sao một người cha lại nhẫn tâm ra tay độc ác như vậy.
Phó Mặc Thần tiếp tục nói: “Anh có chuyện này muốn hỏi em.”
“Anh cứ nói.”
“Dạo gần đây em có gặp Từ Bính không? Vừa nãy khi bọn anh tới Tôn gia, lái xe và Tôn Khải đã mất tích vài tiếng trước. Anh nhặt được thứ này trong phòng anh ta, chắc do lúc giằng co với Tôn Khải bị rơi ra.”
Anh đưa một tấm ảnh tới, là ảnh cưới của hai người bọn họ. Thực ra Từ Bính luôn nhét nó trong túi quần để lúc nhớ cô đều lôi ra, hắn ta vẫn luôn nhớ rõ giây phút hạnh phúc ấy.
Cô gật đầu: “Hôm nay anh ta có tới gặp em, lúc đầu hắn nhờ em giúp hắn tra ra hung thủ, sau đó em đã nói những gì em biết.”
“Được rồi, chuyện còn lại cứ để anh giải quyết, bên phía cảnh sát cũng đã xác nhận được danh tính của tên lái xe thuê cho nhà họ Tôn rồi, anh sẽ đem chứng cứ này giao lại cho bên họ.”
Tô Tư Yên nhăn mày: “Nếu họ bắt lầm người thì sao anh? Ngộ nhỡ hung thủ lại có thể trốn ngoài vòng pháp luật thì sao?”
“Em yên tâm, ông ta sẽ chết mục xương trong tù, anh bảo đảm. So với chết một cách nhanh chóng thì sống mà dằn vặt, day dứt sẽ khổ sở hơn nhiều.”
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã ở bên em trong những ngày qua.”
Phó Mặc Thần ôm cô, ngón tay vuốt từng sợi tóc, khẽ an ủi: “Bây giờ, sau này anh sẽ vẫn luôn bên cạnh em, chờ anh giải quyết nốt một việc nữa chúng ta kết hôn được không?”
“Có thể nói cho em biết là chuyện gì không?”
Phó Mặc Thần lắc đầu: “Chờ anh giải quyết xong rồi anh sẽ giải thích tất cả mọi chuyện, sau này nếu có chuyện gì xảy ra tuyệt đối đừng bỏ anh được không? Hãy tin anh được chứ?”
“Được!”
----------------------------
“Roạt!”
“Khụ! Khụ!..”
Tiếng ho của một người đàn ông trong một căn phòng bẩn thỉu. Trên người ông ta nhuộm đỏ máu tươi. Từ dưới bàn chân lên, từng mảnh da thịt bong tróc, vết thương liên tục rỉ máu, khô rồi lại rỉ máu.
“Ông thấy thế nào? Có đau không? Ông có hiểu những gì cô ấy phải trải qua trước lúc chết không?”
Từ Bính hét vào mặt Tôn Khải, ánh mắt hắn đỏ ngầu, vẻ mặt lạnh lẽo hung tợn hơn bao giờ hết. Hắn lấy đôi găng tay màu đen bằng da đeo vào tay, với hắn những kẻ này không đáng được đối xử như con người.
Đối mặt với gương mắt đầy hận ý kia ngược lại Tôn Khải không có vẻ gì sợ hãi, điềm nhiên cười cợt: “Mày là gì của nó? Cũng chỉ là một con đàn bà mà thôi.”
“Bốp!”
Từ Bính giơ nắm đấm lên, liên tục đấm mạnh nhiều nhắt vào mặt ông ta, miệng Tôn Khải toàn là máu tươi, lão nhổ một chiếc răng rơi ra ngoài.
“Thằng chó! Mày mà để tao thoát được, tao sẽ không tha cho mày.”
“Hừ, hừ!”
Từ Bính nhếch mép giễu cợt: “Ông còn lo thoát khỏi đây sao? Yên tâm sau khi hành hạ ông chết đi sống lại, tôi mới kết liễu cuộc đời.”
“Mày điên rồi, mày điên chỉ vì một con đàn bà rách nát.”
Từ Bính hét lên: “Phải! Tao điên rồi đấy, tao phát điên vì không có cô ấy bên cạnh, hơn hai năm qua tao sống khổ sở thế nào, một kẻ cầm thú như mày làm sao hiểu được. Tất cả là tại mày, một lão già đê tiện như mày chỉ vì đồng tiền mà cho người thay nhau cưỡng bức cô ấy, sát hại cô ấy một cách đáng thương, tao thề là những kẻ nào chạm vào cô ấy dù chỉ là một cái móng tay thì tao cũng sẽ không cho kẻ đấy yên thân. Mày sỉ nhục cô ấy đúng không? Mày không biết đau đúng không? Tao sẽ cho mày hiểu thấu nỗi đau của tao.”
Từ Bính sai người dắt Nhiếp Nhu tới trước mắt lão ta, đưa tay lên bóp mạnh vào quai hàm bà ta gằn giọng: “Mày vì con đàn bà đến một ả điếm này cũng không bằng mà đối xử với chính con ruột của mình một cách tàn nhẫn đúng không?”
Vừa nhìn thấy Nhiếp Nhu ngay tức khắc Tôn Khải thay đổi sắc mặt, hai chân run rẩy sợ hãi: “Mày tức giận thì cứ trút lên mình tao, cô ấy không liên quan gì cả.”
“Ồ, vậy sao? Không có con đàn bà thối nát này chắc sẽ không có nhiều kẻ thay nhau cưỡng bức cô ấy, không có đoạn video dơ bẩn kia. Được rồi, mày cứ bình tĩnh, tao sẽ cho mày biết cái gì là đau hơn cắt da cắt thịt.”
Hắn vỗ tay, một vài tên đàn ông cao to lực lưỡng đi ra, Nhiếp Nhu cảm thấy sợ hãi liên tục rơi nước mắt, miệng bà ta bị bịt lại nên không nói được gì cả.
Từ Bính xé băng dính bịt miệng bà ta ra rồi lên tiếng: “Bà có hai lựa chọn, một là chết ở đây cùng với Tôn Khải. Hai là quan hệ cùng với mấy người đàn ông ở đây, xong chuyện tôi sẽ cho bà một khoản tiền rời khỏi đây, sống an yên đến hết già, lựa chọn đi.”
Nhiếp Nhu vốn là người đàn bà dâʍ đãиɠ, tham lam, hám hư danh, giữa hai lời đề nghị kia bà ta tất nhiên chọn lời đề nghị thứ hai rồi. Bà ta thậm chí còn không thèm liếc đến Tôn Khải, dõng dạc nói: “Tất nhiên tôi lựa chọn đề nghị thứ hai rồi, thay vì cùng chết với một lão già tôi chọn mấy anh trai này cùng tiền hơn.”
Tôn Khải sững người, ông ta không nghĩ rằng bà ta sẽ chọn chết cùng nhưng ít nhất cũng nên suy nghĩ một lát, nhưng không, bà ta thậm chí còn quyết định nhanh hơn ông nghĩ. Bao nhiêu năm qua ông luôn chiều chuộng bà ta, bà ta thích gì ông đều cho nhưng đổi lại thì sao? Chỉ là con số không, không có bắt đầu và cũng không có kết thúc. Ông ta cười đau khổ, đến bây giờ ông ta mới nhận ra, muộn rồi, muộn quá rồi.
“Sao? Nghe rõ chưa? Là bà ta tình nguyện đến với người đàn ông khác, loại đàn bà thế này mà mày cũng cưu mang suốt bao nhiêu năm.”
Người trong căn phòng không ai là không cười, cười vì sự khinh bỉ, cười vì sự chế giễu và khiêu khích.
Nhiếp Nhu tự động cởϊ áσ váy trên người, nằm dưới sàn lạnh lẽo, hoan ái cùng vài gã đàn ông kia. Mỗi một tiếng rêи ɾỉ suиɠ sướиɠ của bà ta thốt lên đều làm Tôn Khải đau đớn. Đàn bà là những niềm đau. Cuộc đời lão vì đàn bà mà đi lên, cũng vì đàn bà mà rơi xuống.
Không chịu được cảnh tượng trước mắt, Tôn Khải hộc máu, ho liên tục. Từ Bính nhìn ông ta nếm trải đau đớn thì thỏa mãn. Lái xe, từng người đàn ông đã cưỡng bức, chiếm đoạt thân thể cô đều bị hắn gϊếŧ chết, kẻ thì bị tai nạn, kẻ què chân gãy tay. Hai ngày nay hắn luôn nghĩ cách làm sao để Tôn Khải này chết trong đau đớn và tuyệt vọng.