“Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã để em một mình, xin lỗi vì đã không biết những gì em trải qua, xin lỗi vì lúc em khổ sở nhất không ở bên cạnh em, xin lỗi vì tất cả.”
“Kỷ Mạch Hằng, cả cuộc đời em có hai điều mà em cảm thấy không hối hận nhất. Một là dũng cảm đối mặt với người đời, sinh ra cốt nhục của chúng ta. Hai là quen biết và yêu người đàn ông tên Kỷ Mạch Hằng.”
Kỷ Mạch Hằng bị bà làm cho cảm động, ôm bà càng chặt hơn. Sau cơn mưa trời lại nắng, đi qua nỗi đau chính là hạnh phúc.
Tô Hà đột nhiên nhớ ra cả ngày hôm qua không hề liên lạc với Tô Tư Yên, bà không yên tâm khi để cô một mình. Tô Hà ngồi dậy, lấy bộ đồ trên sàn mặc vào rồi đi vào nhà tắm.
“Kỷ Mạch Hằng, anh cũng thay đồ đi, em dẫn anh đi gặp một người.”
“Con gái chúng ta?”
“Ừm, em có vài chuyện cần trao đổi với anh.”
“Được rồi.”
Kỷ Mạch Hằng xuống giường, mở tủ lấy đồ cho Tô Hà thay, hai người tắm rửa rồi trở về căn chung cư nhỏ bé.
---------------------
Khung cảnh bên ngoài thành phố tấp nập, dòng người chen chúc, cảm giác con người trở nên vô cảm với cuộc sống nhưng dưới con mắt của Tô Hà nó lại trở thành màu hồng, vui vẻ và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Kỷ Mạch Hằng bắt chuyện: “Em nói với anh chuyện gì?”
Tô Hà ngay lập tức quay đầu lại, vẻ mặt đượm buồn: “Con gái của chúng ta yêu một người đàn ông, bị bỏ rơi và mắc bệnh trầm cảm.”
Tiếng phanh xe gấp gáp trên đoạn đường, vài chiếc xe đằng sau không kịp tránh liền chạm vào nhau, tiếng chửi bới bên ngoài không quan trọng bằng những gì Kỷ Mạch Hằng vừa nghe thấy.
“Em nói lại anh nghe.”
Tô Hà tường thuật lại mọi chuyện, ánh mắt bà muộn phiền, còn Kỷ Mạch Hằng thì nhíu mày, cảm giác cố kìm nén.
“Dạo này nó ra sao? Cảm xúc có thay đổi nhiều không?”
Tô Hà lắc đầu: “Không có biểu hiện gì lạ nhưng em sợ chuyện đó lại tái phát.”
“Em yên tâm, có anh ở đây rồi.”
Tô Hà thở dài: “Là em không tốt, nếu ngay từ đầu em ngăn cản thì sự tình sẽ không như bây giờ.”
Kỷ Mạch Hằng an ủi bà: “Người không tốt là anh mới phải, lẽ ra anh nên ở bên cạnh hai mẹ con, tất cả là tại anh.”
“Trách móc còn có ích gì đâu, anh đừng tự trách mình, việc quan trọng bây giờ là phải giúp nó lạc quan hơn, em cảm nhận được rằng con chúng ta vẫn còn yêu người đàn ông kia, chỉ đáng tiếc người đàn ông kia chỉ coi nó là một trò đùa.”
Kỷ Mạch Hằng không vui, tiếp tục lái xe, chiếc Lamborghini đi thẳng vào bãi đỗ xe dưới một tòa chung cư bình dân.
Lên đến tầng 12, Tô Hà nhập mật mã cửa rồi đi vào, Kỷ Mạch Hằng theo sau.
Cửa vừa đẩy vào, Tô Tư Yên hiện ra trước mắt hai người. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, đường nét trên gương mặt ông ta có chút thân quen.
Tô Hà không nghĩ rằng cô lại đứng ngay trước cửa, hơi bất ngờ một chút.
Cả ba người đều đứng đó nhìn nhau, tất cả đều im lặng. Giọng của Tô Hà phá tan không gian yên tĩnh: “Đây là Kỷ Mạch Hằng, cha ruột của con.”
Vẻ mặt của Tô Tư Yên không có gì thay đổi như đã đoán trước được điều này. Kỷ Mạch Hằng tiến lại gần ôm cô.
Cô được vòng tay ấm áp của ông bao bọc. Thì ra cảm giác có cha là như này sao?
Khi còn nhỏ mỗi lần bị bạn bè trêu chọc vì không có cha Tô Hà liền dỗ cô, bà kể rất nhiều chuyện về người đàn ông tên Kỷ Mạch Hằng này. Bà cứ luôn nói với cô rằng sẽ có một ngày cha trở về, chỉ là ngày đó là bao giờ. Lớn lên khi nhận thức được, cô biết những lời nói đó chỉ là an ủi nhất thời, cha của cô mãi mãi không quay trở lại nữa. Bắt đầu từ khi đó, Tô Tư Yên hoàn toàn không còn nhắc đến khái niệm về cha nữa rồi. Cô biết rằng hai người đã bị bỏ rơi, mẹ cô chật vật nuôi cô lớn khôn, chịu bao nhiêu khổ cực, chịu tất cả sự châm chọc, khinh bỉ vì chưa chồng mà chửa trước.
Nay khi đã lớn khôn, đột nhiên một ngày có một người đàn ông tới nhận làm cha cô. Cô vẫn chưa thể thích ứng được, cũng không biết phải đối xử ra sao.
Tiếng gọi “cha” nghẹn ứ trong họng không thể nào phát ra được.
Thấy thái độ của Tô Tư Yên, lòng Tô Hà thắt lại, là tại bà đã chia rẽ cha con họ.
Một lát, Kỷ Mạch Hằng bỏ Tô Tư Yên ra, xoa đầu cô ngắm nhìn thật kỹ. Cô có vài nét giồng Tô Hà còn lại rất giống ông, nhất là ở đôi mắt.
Kỷ Mạch Hằng cất giọng đầy áy náy: “Xin lỗi con vì giờ này mới xuất hiện.”
Thái độ của Tô Tư Yên không khá hơn được mấy, xa lạ đáp lại: “Người cần xin lỗi là mẹ tôi, bao năm qua tôi sống dưới sự bao bọc của mẹ rất tốt.”
Tô Hà nhất thời kích động: “Tô Tư Yên, con nói như vậy với cha mình ư?”
“Vậy con phải làm như nào? Mẹ cũng biết những năm qua chúng ta sống ra sao mà, con vẫn chưa thể chấp nhận được một ngày con lại có thêm một người cha.”
“Con…”
“Được rồi, nó vẫn chưa thể thóc ứng được, em đừng như vậy.”
Tô Tư Yên không quan tâm lắm, đi thẳng lên phòng nhốt mình trong đó. Thực ra trong lòng cô rất vui vì rốt cuộc mình cũng có cha như bao người khác chỉ là tạm thời cô chưa thể chấp nhận người cha này. Chưa nói đến việc ông ấy có yêu mẹ không, chỉ nghĩ đến những khó khăn mẹ cô phải chịu đựng cô đã không còn suy nghĩ tha thứ.
--------------------------
“Cốc! Cốc! Cốc”
Tiếng gõ cửa bên ngoài ập đến, Tô Tư Yên cũng đoán được là ai.
Cô đứng dậy ra mở cửa, Kỷ Mạch Hằng đứng bên ngoài ngắm nhìn dáng vẻ của cô.
“Có chuyện gì không?”
“Cũng không có gì, chỉ là ta muốn nói chuyện với con một lát.”
Cô mở cửa cho ông đi vào, ngồi trên giường, còn Kỷ Mạch Hằng ngồi bên cạnh. Thái độ của cô cũng không mấy thân thiện.
“Có chuyện gì ông cứ nói đi.”
“Cũng không có gì, chỉ là muốn hiểu con thêm một chút.”
Tô Tư Yên im lặng, nghe Kỷ Mạch Hằng nói tiếp: “Ta với mẹ con quen nhau khi còn học đại học…”
Tô Tư Yên cắt ngang: “Tôi không muốn nghe ông giải thích, có phải tự dưng lòi ra một đứa con gái khiến ông xấu hổ? Gia đình ông sợ máu mủ ruột thịt lưu lạc mới đến tìm tôi? Hay lại muốn dựa vào tôi để liên hôn với các gia tộc khác?”
“Không phải, tất cả đều không phải.”
“Đừng nói với tôi những lý do như là vì yêu mẹ tôi, muốn làm tròn trách nhiệm, tôi không tin đâu.”
“Ta biết, bây giờ dù có nói thế nào con cũng không tin ta đúng không?”
“Sự việc rành rành ra ra trước mắt, ông bảo tôi tin thế nào đây?”
“Con đã từng yêu ai đó chưa? Nếu yêu rồi con sẽ hiểu cảm giác đó, ta với mẹ con không thể tách biệt, nỗi nhớ nhung hai mươi mấy năm ăn mòn tới cảm xúc, ta biết dù có nói gì con cũng không tin nên từ bây giờ ta sẽ dùng hành động để chứng minh, được rồi không còn chuyện gì nữa, ta đi đây.”
Cánh cửa khép lại, Tô Tư Yên ngồi dựa vào cửa. Đúng vậy, nếu đã yêu sao không hiểu cảm giác chờ đợi. Cô mới chỉ có hai năm đã tưởng như hai thế kỷ dài, còn cha cô và mẹ cô thì sao? Hai mươi mấy năm quả không dễ dàng gì. Có phải cô đã quá nhạy cảm, quá ích kỷ? Nếu cô làm vậy thì mẹ cô có tổn thương không? Sao cô lại không nghĩ đến cảm giác của mẹ như vậy?
Tô Tư Yên thở dài, thế giới này quá mệt mỏi, cô không còn sức để chống cự nữa rồi.