Từ phòng mổ đi ra, Kỷ Mạch Hằng gỡ khẩu trang, ngồi sụp trước cửa nhà vệ sinh, trán đầy mồ hôi, cả người mệt mỏi. Hôm nay, chỉ cần anh đến muộn thì bệnh nhân kia sẽ không còn cơ hội nữa rồi.
Giờ này không biết Tô Hà đang ở đâu, anh móc trong túi ra chiếc điện thoại gọi cho cô.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Kỷ Mạch Hằng chỉ nghĩ cô giận dỗi bỏ đi, tạm thời không gọi nữa, đứng dậy rửa tay rồi nghỉ ngơi một lát.
Khi tỉnh dậy, anh trở lại căn trọ nhỏ, cửa phòng vừa mở ra, một luồng không khí lạnh ập vào. Anh gọi tên cô: “Tô Hà, anh về rồi đây.”
Âm thanh của anh cứ vang lên mà không có sự hồi đáp. Anh đẩy cửa phòng ngủ của hai người ra, không có bóng dáng cô. Nỗi lo sợ bắt đầu xâm chiếm lấy anh, vì là bác sĩ nên Kỷ Mạch Hằng rất bình tĩnh, anh bắt đầu gọi cho người quen của cô. Không một ai biết cô ở đâu, đến hi vọng cuối cùng là viện trưởng của trại trẻ mồ côi cũng không biết. Anh lái xe trở lại chỗ sáng nay anh rời đi, tìm tất cả con đường, cửa tiệm gần đó đều không thấy.
Bây giờ thì anh không thể bình tĩnh được nữa, cô thực sự đã biến mất, hai người vẫn còn đang rất yên bình, anh bắt đầu nghĩ đến việc cô bị bắt cóc, báo cảnh sát.
Cả người mệt mỏi lê tấm thân ướt đẫm mồ hôi về phòng trọ. Ngồi lên sofa, xoa thái dương. Anh hất tất cả đồ trên bàn xuống, bình hoa rơi xuống đất vỡ tung tóe, một mảnh thủy tinh khẽ cứa vào tay anh.
“Tô Hà, em đi đâu mất rồi, tay anh đang chảy máu, không phải em nói là bác sĩ không được để tay bị thương sao? Trở lại đây giúp anh băng bó đi.”
Kỷ Mạch Hằng đau khổ, tóc rối như tơ vò, đột nhiên anh nhớ ra hôm qua cô đã nói muốn đến cô nhi viện. Anh chạy thẳng ra cửa, rồi lại chạy vào.
Đêm lạnh, anh có thể mặc ít nhưng cô thì không thể, anh vào phòng lấy cho cô chiếc áo. Khi cánh cửa tủ mở ra cũng là lúc Kỷ Mạch Hằng chết lặng. Hoàn toàn trống trơn, anh vội vàng kéo ngăn kéo ra, không còn một thứ gì khác. Cả người anh khụy xuống đất, một bức thư được viết đặt ngay cạnh đèn ngủ.
Anh vội vàng cầm nó lên, đọc từng chữ.
"Kỷ Mạch Hằng, cái tên lần đầu tiên khiến em rung động. Giây phút anh đọc được bức thư này thì em đã không còn ở thành phố Y nữa rồi. Đừng thắc mắc tại sao em lại đột nhiên rời đi như vậy, cũng đừng tìm em, tốt nhất là hãy quên em đi. Chúng ta dừng lại ở đây thôi.
Vốn dĩ em định ở bên anh thêm một ngày nữa nhưng không ngờ thời gian mà ông trời cho chúng ta thật sự rất ít. Khoảng thời gian bên anh em rất hạnh phúc, nó có thể là đoạn kí ức đẹp nhất trong quãng đời còn lại. Bác sĩ Kỷ, tương lai anh sẽ kết hôn với một người phụ nữ khác, em rất mong tới lúc đó có thể tới dự lễ cưới và chúc phúc cho hai người.
Có phải anh thấy em rất ích kỷ đúng không? Bây giờ anh đã nhận ra sự đáng ghét của em chưa? Đã chán ghét em chưa? Tô Hà em chẳng có gì quý giá, duy chỉ có chiếc nhẫn mà bố em cầu hôn mẹ để lại, em trân quý vô cùng, nay em tặng nó cho anh, chiếc nhẫn mà anh tặng em cũng sẽ không trả lại, coi như đó là trao đổi, là tín vật định tình kết thúc cuộc tình này. Em để nó trong một chiếc hộp dưới gầm giường, trong đó còn có một chiếc gang tay em đan tặng anh. Nhớ bảo vệ thật tốt đôi tay, nó là công cụ để cứu người.
Giấy cũng sắp không còn chỗ nữa rồi, em phải dừng bút ở đây thôi, tạm biệt anh, mong những điều tốt đẹp nhất hãy đến với anh. Kỷ Mạch Hằng lần cuối cùng thôi, em yêu anh."
“Anh không cần gì cả, anh chỉ cần em thôi, Tô Hà trở lại đi, đừng bỏ anh ở đây.”
Tiếng người đàn ông trách móc vang vọng trong căn phòng nhỏ. Anh cúi đầu kéo chiếc hộp dưới gầm giường, lấy đôi găng tay và chiếc nhẫn trong đó ra.
“Tô Hà, em thật nhẫn tâm, anh không tin sẽ không tìm được em.”
Kết thúc một cuộc tình ngọt ngào, Tô Hà ra đi trong yên lặng, suốt cuộc đời này, bà còn tưởng sẽ không gặp lại Kỷ Mạch Hằng nữa.
Nhưng tạo hóa lại cho hai người gặp lại, tình cảm vẫn còn mặn nồng như thuở trẻ thậm chí còn hơn.
---------------------------------
Tô Tư Yên nằm trên giường, nhớ lại người đàn ông hôm nay, ánh mắt người đàn ông đó nhìn mẹ cô một cách say đắm. Cô cũng có chút quen thuộc với gương mặt này như đã nhìn thấy ở đâu.
Mà theo tình hình lúc nãy cô gọi, mẹ cô chắc đang ở bên người đàn ông đó, đêm nay cô ở một mình rồi.
Cô cũng cảm thấy vui mừng vì mẹ cô cuối cùng cũng tìm thấy hạnh phúc riêng của bản thân. Xa cách hai mươi mấy năm, một khoảng thời gian dài đằng đẵng, chỉ khi thực sự yêu ai đó mới biết thời gian lạnh lùng và tàn nhẫn ra sao. Vậy là chỉ còn mình cô thôi.
----------------------------
Nửa đêm, người đàn ông ngồi trong văn phòng làm việc. Tiếng đánh máy xé toạc không gian, ly cafe bên cạnh đã cạn từ bao giờ. Bóng dáng cô đơn của Phó Mặc Thần làm lòng người hiu quạnh.
Hàn Bân đã tan ca từ lâu, chỉ còn mình anh vẫn vùi đầu vào công việc. Ánh mắt mệt mỏi vì thức khuya nhiều, người gầy hơn so với trước kia. Phó Mặc Thần bỏ kính xuống, mát xa đôi mắt. Anh nhắm mắt lại, hít thở một hơi cầm ly cà phê nên pha một cốc mới.
Mùi cà phê lan khắp phòng, đặt ly cà phê xuống, anh nhìn khung ảnh trên bàn. Gương mặt cô mỉm cười thật tươi, dù đã cố gắng làm việc để vơi bớt nỗi nhớ cô nhưng anh vẫn không kiểm soát được. Chẳng còn gì còn sót lại, đến bức ảnh này anh cũng phải nhờ người vẽ theo ảnh hồ sơ.
Hai năm trôi qua tưởng chừng như hai thế kỷ dài vô tận. Anh sợ rằng sắp quên mất hình dáng cô ra sao rồi. Cô trốn đi đâu mất, hay thực sự đã không còn trên thế gian này nữa rồi. Anh sợ phải nghĩ như vậy lắm.
Phó Mặc Thần đưa từng ngón tay lên chạm khẽ vào môi cô, da thịt tiếp xúc với mặt kính lạnh lẽo, anh nhắm mắt lại cố tưởng tượng Tô Tư Yên đang ở trước mắt mình. Mọi thứ đều mờ ảo mơ hồ, chỉ cần anh mở mắt, nó ngay tức khắc biến mất.
“Reng! Reng!..”
Tiếng chuông điện thoại kêu liên tục, Phó Mặc Thần buồn không muốn nhận nhưng nó vẫn cứ dai dẳng, cuối cùng thì anh cũng bắt máy.
Hàn Bân bên đầu dây bên kia báo lại: “Có tin tức của Tô tiểu thư rồi thưa giám đốc.”
Đầu óc Phó Mặc Thần bừng tỉnh, anh liền nhanh chóng đáp lại: “Nói đi, cô ấy giờ đang ở đâu?”
Có gì đó rất hồi hộp và mong chờ.
“Người theo dõi Bối tiểu thư nói cô ấy tới một bệnh viện tâm thần ở xxx.”
Từng câu từng chữ của Hàn Bân như tiếng sét giữa trời quang, như lưỡi dao nhỏ từ từ cứa vào trái tim anh. Chiếc điện thoại trên tay rơi xuống sàn, bàn tay run rẩy không thôi. Không thể nào, không thể như vậy được, rõ ràng Hàn Bạch đã nói cô bình thường rồi, không có dấu hiệu của trầm cảm, anh không tin. Nhất định anh phải tận mắt chứng kiến, cô chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Chưa bao giờ anh cảm thấy sợ hãi đến vậy. Phó Mặc Thần không còn là Phó Mặc Thần của trước kia nữa rồi.
Phó Mặc Thần chạy ngay xuống dưới bãi đỗ xe, lái xe đi ngay trong đêm. Tiếng điện thoại trên nền nhà: “Alo, giám đốc! Anh có ở đó không?”