Sau khi rời khỏi phòng, Hàn Bạch lấy di động lên gọi: “Người tình bé nhỏ của cậu bị bắt nạt rồi đấy, tôi vừa cứu cô ấy một lần, định báo đáp tôi gì đây.”
Đầu dây bên kia, Phó Mặc Thầu nhau mày, đoạn video vừa được tung lên làm anh tức giận: “Là ai?”
“Vài con chuột nhắt, tôi bắt giúp cậu rồi, về mà xử lý, tôi…”
“Tút! Tút!”
Hàn Bạch chửi thề: “Fuck!” Phó Mặc Thần quả nhiên giận rồi, không biết đến lúc anh ta về tới cô nàng Bối Như Ý kia sẽ như nào đây.
-----------------------------
“Hàn Bân, báo với Jess chuẩn bị máy bay về, 5 phút nữa tôi phải thấy chuyên cơ của mình.”
Hàn Bân lập tức gọi, chạy đi thu xếp, không biết lại có chuyện gì, anh ta đoán kiểu gì cũng liên quan đến cô nàng Tô Tư Yên kia. Vừa mới sáng thôi mà.
Cho tới khi ngồi yên vị trên máy bay, anh vẫn không yên tâm nổi. Nhấc điện thoại gọi cho cô cũng không ai nghe. Chuông đổ liên tục rồi tắt liên tục.
---------------------------------
Phó Hạo sau khi xem video được up đầy trên mạng, liền gọi Bối Như Ý tới. Cô ta vừa tới liền tỏ ra như chưa biết gì, vờ vịt lấy đi lòng thương của Phó Hạo.
“Cháu có sao không?”
Bối Như Ý biết rằng ông đang đề cập đến việc gì, cô ta vờ nhơ giấu diếm: " Cháu thì bị làm sao chứ, Mặc Thần anh ấy có được hạnh phúc của mình với cương vị là người thích thầm anh ấy, cháu chỉ có thể chúc phúc cho hai người họ."
Phó Hạo vẫy tay cho cô ta lại gần: “Ông biết tất cả rồi, cháu đi gặp người đàn bà ấy đúng không?”
Trong thâm tâm cô ta là một nụ cười thâm hiểm, nụ cười đạt được mục đích. Chỉ cần cô ta là người bị hại, cô ta tin rằng Phó Hạo nhất định sẽ đứng về phía cô ta.
Bối Như Ý liền quỳ xuống khóc lóc: “Cháu xin lỗi ông, cháu không thể nhìn người đàn ông mình yêu hai mấy năm bị người đàn bà khác cướp mất, cháu đã tìm cô ấy, cầu xin cô ấy đừng cướp Mặc Thần của cháu. Nếu không có anh ấy cháu không biết bản thân mình sẽ sống thế nào nữa, liệu đến lúc đó ông cũng giống anh ấy, sẽ không còn quan tâm cháu nữa?”
Phó Hạo đau lòng nhìn cô ta, đứa trẻ ngoan này việc gì phải khổ sở như vậy: “Đừng nói như vậy, ông sẽ luôn yêu thương cháu mà, đứa trẻ ngốc.”
Nước mắt của Bối Như Ý lay động Phó Hạo: “Làm sao cháu có thể, cháu ở bên Mặc Thần bao năm qua, anh ấy lại vì một Tô Tư Yên vừa quen vài tháng mà vứt bỏ cháu, cháu sợ lắm.”
Tiếng nấc kéo dài, nước mắt cứ từng giọt rơi xuống sàn nhà, bàn tay già nua của Phó Hạo khẽ ướt. Ông ta xoa đầu Bối Như Ý, kéo cô đứng dậy: “Cháu yên tâm, ông nhất định giúp cháu.”
“Cô ấy không phải hiền lành như những gì bên ngoài đâu, hôm trước cháu gặp cô ấy, cháu chỉ cầu xin cô ấy, vậy mà cháu liền bị sỉ nhục. Cô ấy nói cháu không có quan hệ gì với họ Phó, nói người cô ấy yêu là Phó Mặc Thần, dù ông có ngăn cản thế nào cô ấy cũng bước vào nhà họ Phó.”
Phó Hạo tức giận, từng đường gân trên trán hằn hết lên, ho liên tục. Bối Như Ý thấy vậy liền chạy đến vỗ lưng, gọi quản gia tới.
Quản gia đưa ông vào viện, Bối Như Ý đứng sau đó, nụ cười trên môi cô ta càng đậm hơn: “Tô Tư Yên, tôi xem cô làm thế nào đây.”
Phó Hạo vừa được đưa vào bệnh viện quản gia nhà họ Phó liền gọi luôn cho anh, thông báo tình hình. Phó Mặc Thần lúc này thực sự có chút rối loạn. Anh nhanh chóng gọi Hàn Bạch tới xem bệnh tình của Phó Hạo. Còn mình vừa đặt chân xuống sân bay đã chạy đến công ty xem tình hình.
Tô Tư Yên tập trung làm việc, Phó Mặc Thần về đến công ty, không khí im bặt. Không ai dám hé nửa lời, quả thực vị giám đốc này quá đáng sợ.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua từng người một, Hàn Bạch đã có sự sắp xếp với Thư Mỹ. Anh tiến về phía phòng làm việc của cô, cẩn thận mở cửa. Vì quá tập trung vào công việc nên khi Phó Mặc Thần bước vào cô không hề hay biết. Mắt vẫn cắm vào tập tài liệu, lông mày hơi nhíu lại, má hơi sưng đỏ.
Nhìn người phụ nữ trước mắt anh có chút nhói lòng. Anh đã khiến cô chịu ủy khuất rồi. Một lát, rốt cuộc thì cô cũng cảm nhận được ánh mắt nhìn về phía mình, ngẩng đầu lên. Trước mắt cô như mơ hồ, là cô mơ thật sao? Phó Mặc Thần thực sự đang đứng trước mặt cô. Cô đặt bút xuống, lại gần ôm anh, mùi hương thuộc về anh xộc vào mũi cô cảm thấy thoải mái. Mọi lo lắng bất an đều tan biến, cô nhắm mắt hưởng thụ người đàn ông này.
Mới chỉ có một ngày mà cô đã tưởng chừng như vài năm dài đằng đẵng. Không có anh bên cạnh, cô không hề cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, không hề nhận thấy sự tôn trọng mà mình vốn có. Cô tủi thân, khóe mắt ươn ướt, cô cố gắng không khóc. Anh vỗ lưng cô, vùi đầu vào cổ cô, thả lỏng cơ thể. Cảm giác nhớ nhung được lấp đầy, trái tim cùng một nhịp đập.
“Anh nhớ em!”
“Em cũng vậy!”
Hai người ôm nhau, ánh sáng hắt vào phòng làm bừng sáng bức tranh thân mật nhưng lại rất ấm áp của một đôi tình nhân. Rốt cuộc yêu là gì? Câu hỏi này vẫn chưa ai giải đáp được.
Rất lâu sau anh mới buông cô ra, đưa tay lên chạm vào gương mặt cô, cô cố ý né tránh, quả thực cái tát kia làm cô rất đau, đau hơn là khi bị người khác sỉ nhục.
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Còn đau không?” Cô lắc đầu, sâu trong ánh mắt anh cô cảm nhận được sự quan tâm, lo lắng của anh dành cho cô. Chỉ vậy thôi cũng là đủ rồi.
Anh dắt cô tới phòng bảo vệ, Thư Mỹ đang ngồi đó, vẻ mặt sợ hãi nhìn Phó Mặc Thần. Khóe mắt cô ta đỏ hoe, khiếp sợ, cầu xin cô.
“Tôi xin lỗi, xin lỗi cô,…”
Không biết sao bộ dạng cô ta lại trở nên thế này, vẻ mặt kiêu ngạo trước đây đâu rồi. Cô ngồi xuống, đáy mắt không vui nhìn cô ta. Tay giơ lên tát mạnh một cái vào gương mặt Thư Mỹ. Cú tát đó mạnh đến nỗi các ngón tay cô đều rát. Khỏi phải nói gương mặt cô ta sưng như bánh rán gấc.
Miệng vẫn ú a ú ớ, bất ngờ vì cái tát của cô: “Cô…”
Tô Tư Yên ngoảnh mặt lại kéo Phó Mặc Thần rời đi, sau cùng bỏ lại vài chữ: “Tôi trả cô, chúng ta không ai nợ ai.”
Cứ tưởng sẽ được bỏ qua nhưng Thư Mỹ đã lầm, cô thực sự không ngờ chỉ vì một cái tát mà cả cuộc đời cô sa vào vũng bùn, có kéo sao cũng không sạch được. Phó Mặc Thần ra hiệu cho người ở đó đem cô ta biến mất khỏi thành phố xx, từ đó không còn ai biết đến cái tên Thư Mỹ nữa.
Trở về căn biệt thự, chú Lý đã đứng ngoài cửa, người hầu trong nhà đều đứng sau ông. Hai người bước vào, tất cả mọi người đều cúi chào một cách trang trọng nhất. Cô không quen lắm. Tiếp theo đó, chú Lý báo cáo tình hình cho anh biết. Cô lúc đó mới biết rằng Phó Hạo đang nằm viện.
Nói về người đàn ông Phó Hạo, tuy là ông nội của Phó Mặc Thần nhưng cô cảm nhận rõ rằng ông cháu này không được hòa thuận cho lắm. Cô biết rằng cả hai người đều rất quan tâm đối phương nhưng cách mà hai người thể hiện thì vẫn chưa diễn tả được.
Cô giục anh: “Anh mau đến bệnh viện xem tình hình của ông đi, em không sao đâu.” Thực ra không cần phải nói cô cũng biết chắc chắn lòng anh đang lo lắng biết bao nhiêu. Máu mủ ruột thịt luôn là một thứ gì đó rất thiêng liêng. Con người dù có vô tình bao nhiêu nhưng đối mặt với người thân vẫn không thể che giấu đi được phần tình cảm này.