Cô gái bên cạnh sợ hãi đến rướm nước mắt, miệng vẫn liên tục nhận lỗi: “Lỗi của tôi, là tôi không làm việc, tôi sẽ chịu phạt.”
Nói rồi cô ấy chạy mất dạng, Tô Tư Yên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, quản gia cũng không giải thích. Sau khi ông ấy rời đi, coi gái bên cạnh cô mới khẽ nói khỏe vào tai cô: “Chúng tôi là người đã được qua huấn luyện, tuyệt đối không được để máu chảy dù là của ai, cậu chủ có chứng sợ máu.”
“Nhưng lúc nãy anh ấy đâu có ở đây? Ở Phó gia nghiêm khắc như vậy?”
Cô gái gật đầu, quy tắc là quy tắc, dù chỉ vi phạm một chút sẽ đều có hình phạt. Đó là thân phận nhỏ bé của những người hầu. Họ không hề có tiếng nói, không hề được làm những gì mình muốn, thứ họ phải làm và thực hiện duy nhất chỉ là công việc, tuân thủ quy tắc.
Tô Tư Yên suy nghĩ một lát, đứng dậy, việc này cô nên trao đổi lại với Phó Mặc Thần, cô tin anh sẽ sắp xếp lại.
Nói thực việc ở trong một căn biệt thự rộng lớn, có kẻ hầu người hạ cô không hề cảm thấy vui chút nào mà lại có thêm cảm giác áp lực. Cô bắt đầu cảm thấy giữa hai người có sự khác biệt lớn. Anh thì sống trong cảnh hào nhoáng, nhung lụa, sinh ra đã ở vạch đích, được nuôi dạy theo cách của tầng lớp thượng lưu. Còn cô, vốn dĩ chỉ là tầng lớp bình dân, ngày ngày còn phải lo tiền ăn, tiền nhà, lúc nào cũng bận rộn xung quanh nó.
Trong truyện hoàng tử có thể ở bên cô bé lọ lem còn ngoài đời thực sự thì có lẽ là không thể. Vấn đề vật chất, gia cảnh và sự khác biệt về cách sống là khoảng cách lớn nhất đòi hỏi hai người phải vượt qua được nó.
Phó Mặc Thần, cái tên này luôn làm cô đắn đo. Mọi thứ trước mắt cô đều sợ mất đi, sợ rằng đó chỉ là một giấc mơ và khi tỉnh dậy mọi thứ đều sẽ biến mất vào hư vô.
----------------------------------------
“Reng! Reng!”
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Trên màn hình là một dãy số lạ, cô nhấc máy lên nghe, đầu dây bên kia là tiếng một người phụ nữ: “Cô là Tô Tư Yên đúng không?”
Giọng nói của cô ta làm Tô Tư Yên nhận ra, Bối Như Ý, cô ta có chuyện gì sao?
“Đúng vậy, là tôi đây, cô có chuyện gì thì nói đi.”
Tiếng cười của cô ta truyền qua điện thoại làm cô không vui, người phụ nữ bày luôn làm cô không thoải mái.
“Tôi có chuyện muốn nói…”
Cô cắt ngang lời cô ta: “Tôi rất bận, phiền cô nhanh một chút.”
Bối Như Ý khép lại nụ cười thay vào đó là sự khinh thường: “Nếu tôi nói là chuyện của Phó Mặc Thần thì sao?”
“Cô có ý gì?”
Cô ta kiêu ngạo: “Tôi có ý gì cô còn không rõ sao? 5 giờ chiều nay tại nhà hàng xx, tôi chờ cô.”
Đầu dây vang lên tiếng tút, cho tới một lúc sau, Tô Tư Yên vẫn chưa thể bình tĩnh. Bàn tay nắm chặt lấy di động không ngừng run rẩy, Bối Như Ý chắc chắn là rất ghét bỏ cô.
---------------------------------
Đúng 5 giờ chiều, nhà hàng xxx Tô Tư Yên đã có mặt ở đó. Không ngoài dự đoán của cô Bối Như Ý ăn mặc xinh đẹp, cô ta vừa bước vào, tất cả mọi người đều ngước lại nhìn.
Chỉ bằng một cái hất tóc đã khiến người khác rung rinh, tình địch của cô quả nhiên khó đối phó. Vừa nhìn thấy cô, cô ta đã tiến lại gần, vén váy ngồi xuống. Từng cử chỉ, hành động đều toát lên sự thanh thoát. Ánh mắt bình tĩnh đầy châm chọc nhìn cô, miệng kiêu ngạo: “Rất đúng giờ!”
Cô bình thản: “Có chuyện gì cô nói mau đi.” Bề ngoài cô tỏ ra như vậy nhưng tận sâu trong ánh mắt đều là run rẩy, sợ hãi những điều cô ta sắp nói ra.
“Chuyện tôi muốn nói từ đầu đến cuối chỉ liên quan đến Phó Mặc Thần, năm chữ thôi ‘hãy rời khỏi anh ấy’.”
“Tại sao tôi phải làm vậy?”
Bối Như Ý cười lớn: “Chưa nói đến học vấn, chỉ xét đến bối cảnh gia đình, ông nội hoàn toàn có thể đuổi cô ra khỏi nhà họ Phó, cô nghĩ giữa cô và ông nội anh ấy sẽ chọn ai?”
Từng lời của Bối Như Ý như lưỡi dao dần dần khứa vào da thịt cô. Điều cô ta nói hoàn toàn đúng, cô không phản đối một điều gì cả.
“Nhưng người phụ nữ anh ấy yêu là tôi không phải cô, cô đứng đây chỉ trích tôi suy cho cùng cũng chỉ vì đố kị mà thôi.”
Bối Như Ý nắm chặt bàn tay, gương mặt trắng bệch, cô đã đâm một vết chí mạng vào cô ta. Bối Như Ý quả thực ghen tuông với cô, tại sao cô ta ở bên anh hai mấy năm, luôn bên cạnh anh, yêu quý anh vậy mà anh lại vì một Tô Tư Yên nhỏ bé hất cafe lên tay cô ta, xua đuổi cô ta một cách tàn nhẫn.
Cô ta tức giận, giơ bàn tay lên toan định tát cô, nhưng may cô đã tránh được, cầm cốc nước lọc hất thẳng vào mặt cô ta.
“Tôi so với cô có thể không xinh đẹp bằng, gia cảnh không giàu có nhưng tôi có lòng tự trọng của mình, ít nhất với người đàn ông không yêu mình mà từ bỏ, còn cô cứ luẩn quẩn mãi trong đó, dùng thế lực để sỉ nhục người khác. Tôi nói cho cô rõ, người tôi lấy là Phó Mặc Thần chứ không phải ông anh ấy, mặc kệ các người nghĩ gì nhưng đừng mong có thể chia rẽ chúng tôi.”
Nói xong cô đứng dậy, vẫy tay phục vụ, đưa thẻ thanh toán rồi rời khỏi đó. Mặc dù những lời vừa nãy cô nói áp đảo Bối Như Ý nhưng trong thâm tâm cô vẫn luôn để ý những gì Bối Như Ý nói.
Sau khi Tô Tư Yên đi, Bối Như Ý mới nở nụ cười thâm hiểm, cô ta vỗ tay, một người đàn ông cầm máy quay đi ra.
“Đã làm như những gì tôi nói chưa?”
Người đàn ông đó gật đầu, đưa máy quay cho cô ta, nhận lấy bịch tiền rồi rời đi không một dấu vết.
Bối Như Ý xem đoạn video, cất kĩ chiếc máy quay, đi thẳng tới một tòa soạn.
Tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất càng làm cho người khác hồi hộp. Tâm trạng của Bối Như Ý chính là như vậy. Cô ta đã quyết định đuổi Tô Tư Yên ra khỏi thành phố x. Có đoạn video kia, còn ai có thể đứng về phía Tô Tư Yên nữa.
Từ chỗ của Bối Như Ý trở về, trong lòng cô luôn có một dự cảm bất an. Nằm trên giường, trong đầu cô luôn suy nghĩ về những gì Bối Như Ý nói. Trước khi hai người quen nhau, cô đã từng nghĩ khoảng cách về địa vị có lẽ sẽ khó khăn nhưng lại không hề biết rằng khoảng cách ấy lại lớn đến vậy. Ngay lúc này cô chẳng còn muốn nghĩ gì nữa, cô chỉ muốn hai người đến một nơi thật xa, nơi mà mọi người đều không biết cái tên Phó Mặc Thần. Ở đó hai người sẽ tận hưởng cuộc sống như những đôi tình nhân bình thường khác. Chỉ đơn thuần là một gia đình nhỏ mà thôi.
Nằm một lát, cô lại nhớ anh rồi, lấy di động ra bấm một dãy số quen thuộc, đầu dây bên kia là giọng của người đàn ông mà cô đang nhớ nhung: “Nhớ anh rồi sao?”.
Giọng người đàn ông đó làm cô xúc động, đè nén không biết nói gì. Nước mắt vô thức rơi xuống sàn nhà. Cô đưa tay lên, bịt chặt miệng, không phát ra tiếng, cô sợ anh nghe thấy, sợ anh thấy bộ dạng yếu đuối này.
“Tô Tư Yên, em đâu rồi,…”
Cuối cùng cô dập máy, chạy vào nhà tắm, rửa mặt bằng nước lạnh, chỉnh lại tâm trạng. Bên kia, Phó Mặc Thần lo lắng không thôi liền gọi cho chú Lý.
Lý Tự nhanh chóng bắt máy: “Cậu chủ có chuyện gì không ạ?”
Phó Mặc Thần cất giọng, khẩn trương nhưng có vài phần lạnh thấu: “Cô ấy đâu rồi? Có chuyện gì?