Truyền đạt xong thì Hàn Bân cũng đi luôn, cô nhận lễ phục rồi vào sửa soạn. Bộ lễ phục đắt đỏ cô chưa từng được thấy bao giờ. Bên ngoài được bọc bằng vải lụa, thắt nơ ngay ngắn. Logo"LD"được thêu bằng vải giữa hộp nhìn rất quen mắt.
Một lát sau cô mới nhớ ra, cái nhãn hiệu Phó Mặc Thần hay mặc, thì ra là nó. Cô tháo từng sợi ruy băng, mở nắp hộp, lấy lễ phục ra mặc lên người.
Chiếc váy cúp ngực màu trắng, viền bên ngoài được may bằng vải ren Pháp, nhẹ nhàng, thoát tục phô bày được hết tất cả vẻ đẹp của người con gái. Chân váy là một đường xẻ không quá sâu, vừa tầm để khiêu gợi sự quyến rũ nhưng không thô tục.
Cô mặc chiếc váy lên vừa như in, nhìn bản thân trong gương giống như một công chúa vậy, thực sự xinh đẹp. Trang điểm thêm một chút là xong.
Tô Tư Yên mặc lễ phục bước ra, vẻ mặt nhìn Phó Mặc Thần có chút ửng hồng. Phó Mặc Thần lặng lẽ cởϊ áσ vest bên ngoài khoác lên người cô, thái độ không nóng không lạnh.
Khi xuống dưới bãi đỗ xe, rất nhiều người đã ngoái lại nhìn họ, hai người có vẻ ngoài thu hút, nhất là bộ lễ phụ của cô lại màu trắng gần giống với váy cưới.
Hàn Bân chờ sẵn trong xe, sau đó ba người đi thẳng tới khu vực đấu thầu. Vừa vào tới sảnh thì vài người đứng ngoài đó tiến lại gần Phó Mặc Thần vui vẻ chào hỏi: “Phó tiên sinh, cơn gió nào lại đưa ngài tới đây, thật vinh dự cho chúng tôi quá.”
Trên gương mặt anh không có một chút biến đổi, Hàn Bân đi bên cạnh bắt đầu làm nhiệm vụ của một thư ký. Giải quyết hết những việc không cần thiết, ba người tiến vào hội trường, ngồi trên ghế VIP.
Phó Mặc Thần lật giở tập tài liệu, bàn bạc với Hàn Bân, Tô Tư Yên bên cạnh như một bình hoa di động, không nói cũng chẳng rằng, quan sát hội trường.
Sau khi ba người họ yên vị, tất cả lần lượt mọi người tiến vào vị trí của mình. Gương mặt Phó Mặc Thần hầu như ai cũng nhận ra, đơn giản vì hắn đã quá quen thuộc trong giới doanh nhân.
Hắn ngồi đây, e rằng mảnh đất nào mà hắn muốn đều bị thu mua mà không cần nhìn giá. Mọi người cũng bắt đầu chú ý vào Tô Tư Yên, trước nay hắn đều không dẫn theo phụ nữ, lần này đều khiến mọi người bất ngờ.
MC bắt đầu công việc, đầu tiên là khu A, mảnh thứ nhất, giá khởi điểm 2000 vạn tệ. Tứ phía sau, mọi người bắt đầu lật bảng.
“2010 vạn”
“2015 vạn”
……
“Tiếp theo là mảnh 4 khu B, giá khởi điểm 5000 vạn”
Hàn Bân ra hiệu cho Tô Tư Yên đẩy giá, lần đầu tới nơi này, cô nhất thời chưa thích ứng được, bàn tay cẩm bảng hơi run. Phó Mặc Thần đặt tay lên cổ tay của cô, giơ bảng, miệng đọc giá: “10000 vạn”.
Cả hội trường đang sôi nổi bỗng dưng im bặt. Tiếng của Phó Mặc Thần vang lên, chẳng cần phải đoán ai cũng biết đó là mảnh anh ta muốn. Những ai đang có ý định giơ bảng trả giá đều hạ xuống. So với mảnh đất, tất nhiên họ chọn sự an huy của công ty, chẳng ai ngu ngốc mà đối đầu với hắn. Tuy Phó Mặc Thần ở khu vực Macao này không quá nổi, nhưng suy cho cùng anh cũng liên quan đến Trình Hướng mà động vào Trình Hướng thì thôi rồi, một kết cục sẵn là nhà tan cửa nát.
Biết là vậy nhưng một cô gái mặc váy đỏ bên cạnh Tô Tư Yên vẫn giơ bảng: “10000 vạn 1 đồng”.
Cô gái này ngũ quan sắc sảo, ánh mắt cô ta rất khiêu gợi, cuốn hút. Có thể là khi gặp một phụ nữ hơn mình, bản thân đều sinh ra đố kị. Tô Tư Yên cũng vậy, cô không hề do dự, đưa bảng lên: “11000 vạn”.
Sự kiên định của cô khiến Phó Mặc Thần thay đổi ánh mắt. Con mèo nhỏ nhát gan ngày thường đâu rồi. Phó Mặc Thần biết cô gái kia là người của Irc cử đến, hắn đang muốn xem bọn họ định giở trò gì.
Không khí tĩnh lặng ở hội trường được đánh thức bởi âm thanh của MC: “11000 vạn lần thứ nhất”. Tiếng búa đập xuống bàn lần lượt từ thứ nhất rồi đến lần thứ hai.
“12000 vạn”.
Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, mọi sự chú ý đều tập trung vào người phụ nữ mặc váy đỏ ấy. Tô Tư Yên bắt đầu mất dẫn bình tĩnh, đối mặt với người phụ nữ nhanh nhạy như Cố Ân làm sao cô có thể không thay đổi sắc mặt được đây, suy cho cùng Tô Tư Yên cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, chưa từng trải qua bão táp.
Lòng bàn tay cô bắt đầu bịn rịn những giọt mồ hôi, bảng đấu giá trong tay không còn vững chắc niềm tin như lúc đầu thay vào đó là sự sợ hãi một cách vô hình. Phó Mặc Thần biết cô đang nghĩ gì, bàn tay anh ta chạm vào cổ tay cô, giơ lên không trung, miệng đưa ra một mức giá khác: “15000 vạn”.
Tô Tư Yên nhíu mày, lúc tay anh chạm vào cô, sự tiếp xúc này làm cô tỉnh ra. Người đàn ông đang ngồi cùng cô là Phó Mặc Thần, câu nói này liên tục vang lên trong đầu cô. Đúng vậy, là Phó Mặc Thần - người đàn ông dùng tiền để nói chuyện. Không biết tại sao, chỉ cần có Phó Mặc Thần cô không sợ bất kì điều gì khác. Trong tiềm thức của cô, Phó Mặc Thần là duy nhất.
Cuộc đấu giá vẫn diễn ra gay cấn, người có địa vị, giới thượng lưu ngồi đây đều mở mắt nhìn hai bên đấu giá. Mức giá cuối cùng Phó Mặc Thần đưa ra là “30000 vạn”. Điều này hắn đã có tính toán trước, thực ra hôm nay, anh đem Tô Tư Yên đến đây có hai lí do. Một là muốn nói với Phó Hải hãy chấm dứt việc gán ghép Bối Như Ý với anh, hai là lấy cô làm tiêu điểm của sự chú ý rồi tóm gọn bọn chúng. Anh nhìn đồng hồ, giờ này có lẽ bên Hàn Lục cũng chuẩn bị xong rồi.
Cố Ân chăm chú quan sát đôi nam nữ bên cạnh. Cô gái có vẻ rất tầm thường không có chút gì là khác lạ, điều mà cô ta quan tâm nhất là người đàn ông bên cạnh, hắn dường như không có cảm xúc, chỉ duy nhất một làn cô ta bắt gặp anh nhếch mép nhìn Tô Tư Yên.
Nếu hôm nay không thể thoát, cô ta sẽ cược một ván, người phụ nữ kia chắc chắn có chút quan trọng với người đàn ông.
Tiếng búa định giá cuối cùng cho miếng đất thuộc về Phó Mặc Thần. Cùng lúc đó tiếng súng chết chóc như một bản nhạc chưa đệm lời lần lượt vang lên từ bên ngoài rồi tiến thẳng vào hội trường.
Mọi người bên trong khi nghe thấy tiếng súng bắt đầu tán loạn rời khỏi đây. Tiếng hét thất thanh khiến lòng người nguội lạnh. Cố Ân vén chiếc váy đỏ dạ hội lên, một khẩu súng lục được cột bên đùi, cô ta xé vạt váy ngắn đến ngang đùi, tay đưa lên tai chỉnh lại liên lạc rồi nhảy ra xa chỗ đó.
Hàn Bân phản ứng nhanh chóng liền rút súng chĩa vào cô ta. Phó Mặc Thần vẫn giữ nguyên thái độ, bên cạnh anh Tô Tư Yên mặt tái mét.
“Tôi biết cô là ai, nể mặt Trình Hướng tôi sẽ tha cho cô một mạng với điều kiện nói cho tôi những gì cô biết” - giọng của Phó Mặc Thần chậm rãi.
Cố Ân phủ định: “Tôi và Trình Hướng không có liên quan, những gì hôm nay tôi làm đều là vì bản thân.”
Ngoài cửa tiếng súng liên thanh giữa hai bên Phó Mặc Thần và Irc. Tiếng kính đổ vỡ bắn tung tóe, số lượng người chết và bị thương cũng dần tăng.
Bên trong này Cố Ân vẫn bình tĩnh, cô đếm: “Một…hai…ba”, vài tên sát thủ từ trên nóc nhà bay xuống, bọn chúng chớp nhoáng đã hạ được vài vệ sĩ của Phó Mặc Thần.
Hàn Bân nhìn theo hướng chúng chạy rồi nổ súng, cùng lúc đó Cố Ân nấp vào một bên. Phó Mặc Thần cầm tay Tô Tư Yên lên, đặt vào hai bên tai, khẽ giọng: “Đừng nghe”.