Trên xe, bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, Tô Tư Yên chẳng dám nói gì, chân vẫn còn xỏ dép đi trong nhà, quần áo thì xộc xệch, tóc có chút rối.
Người đàn ông đang lái xe có vẻ rất được, sở dĩ vừa nhìn thấy xe này, cô đã nhầm tưởng Từ Bính quay lại là vì Tô Tư Yên lấy đâu ra xe xịn như này.
Tôn Lệ cất giọng, xua tan bầu không khí nặng nề: “Anh ta là người cậu kể?”
Tô Tư Yên xua tay, có chút ngại: “Không phải đâu, đây là thư ký Hàn, cấp trên của tôi.”
“À”
Tiếng à kéo dài của Tôn Lệ càng làm Tô Tư Yên xấu hổ. Thực ra lúc Tô Tư yên chạy ra khỏi tòa nhà, bắt taxi thì vừa hay gặp Hàn Bân tăng ca xong. Thấy bộ dạng vội vã của cô, Hàn Bân đề nghị giúp đỡ.
----------------------
Sau khi trở về nhà, Tô Tư Yên lấy đồ của mình đưa cho Tôn Lệ thay. Nhìn thấy những vết bầm trên tay Tôn Lệ, cô giật mình: “Anh ta đánh cậu?”
Tôn Lệ chỉ cười bi thương, tình yêu cuối cùng lại là tổn thương.
Tô Tư Yên đứng dậy, Tôn Lệ ngăn cô lại: “Đừng đi, anh ấy cũng chỉ là bất đắc dĩ.”
Cô kéo tay Tôn Lệ ra, nhẹ nhàng đáp: “Tôi đi lấy thuốc, đừng nhầm tưởng như thế!”
Tôn Lệ giận đỏ mặt liền đánh nhẹ cô một cái, giọng vẻ giận dỗi: “Tôi còn tưởng bà đi chút giận cho tôi,con nhỏ chết tiệt này.”
Tô Tư Yên cầm lọ thuốc, bôi lên những vết bầm kia, vừa bôi vừa thổi.
“Tên khốn đấy dám đánh bà, mai bà đây sẽ phanh thây hắn, chụp ảnh xấu xí của hắn đăng lên tất cả các trang mạng, cho vào hội nhóm khẩu nghiệp để hắn tận hưởng cảm giác bị cả thiên hạ chửi rủa.”
Tôn Lệ biết cô rất nhát gan, chỉ được võ mồm thôi nhưng dù sao cũng rất cảm động.
“Sao nào, cảm động phát khóc rồi chứ gì.”
“Ừ, cảm động lắm, lúc tôi đau khổ nhất may cũng có bà bên cạnh, tôi thực sự rất may mắn.”
Tôn Lệ ôm Tô Tư Yên, nước mắt tràn xuống, lần đầu tiên Tô Tư Yên thấy Tôn Lệ khóc đau thương đến vậy.
Từ Bính và Tôn Lệ yêu nhau được 3 năm rồi, hai người họ đều rất hạnh phúc. Trước đây, Tôn Lệ còn nói rằng nếu không phải Từ Bính sẽ không yêu. Tình cảm sâu đậm đến vậy nhưng rốt cuộc lại trở thành như này.
Nói hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu cũng không sai. Cô bắt đầu không còn tin vào tình yêu nữa, cứ yêu rồi lại đau khổ.
-----------------------
Sáng hôm sau, khi Từ Bính trở về biệt thự đã không còn thấy Tôn Lệ đâu nữa. Anh ta điên cuồng tìm kiếm cô, gọi điện thoại cho Tô Tư Yên thì liên tục bị dập máy, rốt cuộc thì đến tận công ty của Tô Tư Yên để tìm.
Thấy bộ dạng tắt điện thoại di động liên tục của Tô Tư Yên, Hàn Bân vội hỏi: “Cô có việc gì à?”
Đáp lại câu hỏi của Hàn Bân, cô chỉ cười ái ngại: “Không, việc vặt vĩnh tôi sẽ giải quyết nhanh thôi.”
Vừa trả lời xong thì điện thoại bàn kêu, cô nhấc máy: “Alo, văn phòng thư ký xin nghe!”
Đầu dây bên kia là giọng nói của lễ tân: “Cô Tô, có người tên Từ Bính muốn gặp cô, anh ta đang đợi dưới sảnh.”
Chuyện đã đến nước này, cô đành phải giải quyết thôi.
“Được rồi, tôi sẽ xuống ngay.”
Tô Tư Yên dập máy, xin phép Hàn Bân rồi xuống dưới sảnh.
Cô vừa đi, thư ký Hàn liền đứng dậy, gõ cửa phòng giám đốc.
Trong phòng, một giọng nói vang lên: “Vào đi!”
Thấy thư ký Hàn, Phó Mặc Thần trầm giọng: “Có chuyện gì không?”
Hàn Bân khẽ gãi đầu, ngoảnh đi chỗ khác: “Tô tiểu thư hình như gặp phải chuyện gì đó, từ sáng tôi thấy cô ta liên tục dập máy, mà giám đốc có vẻ hơi quan tâm cô ấy, nên tôi sang báo cáo.”
Càng về sau, giọng anh ta càng nhỏ hơn, nhưng Phó Mặc Thần vẫn nghe được, chỉ vẫy tay đuổi anh ta ra ngoài.
Hàn Bân trở về bàn làm việc, tuy người ngồi trên bàn làm việc thôi chứ tâm thì lại canh gác nhất cử nhất động phòng bên cạnh.
Một lát sau, cánh cửa khẽ mở ra, Hàn Bân nhanh chóng rời bàn giả bộ đi pha coffee, nhân tiện thăm dò xem vị giám đốc kia đi đâu.
“Giám đốc, anh đi đâu vậy?”
Phó Mặc Thần ho khẽ như bị bắt quả tang, vội vàng tỏ ra thờ ơ: “Tôi xuống sảnh có chút việc, cậu không cần phải quan tâm, làm tốt việc của mình đi.”
Hàn Bân không nói gì nữa, chỉ tủm tỉm cười rồi biến mất khỏi tầm mắt Phó Mặc Thần.
Phó Mặc Thần đi xuống dưới sảnh xem xem rốt cuộc cô ngốc kia có chuyện gì.
------------------
Từ Bính ngồi chờ sẵn dưới ghế, vừa thấy Tô Tư Yên anh ta vội đứng dậy chạy ra lôi lôi kéo kéo. Mấy nhân viên lễ tân bắt đầu xì xầm to nhỏ.
Cô giằng tay anh ta ra, tỏ rõ thái độ: “Xin anh tự trọng, tôi còn rất nhiều việc phải làm, có gì anh cứ nói đi.”
Từ Bính cất giọng khẩn thiết: “Cô Tô là bạn của Lệ Lệ nhà tôi, cô có biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu không?”
Cô trả lời một cách rõ thờ ơ: “Tôi không biết!”
Từ Bính biết rằng cô đang nói dối, ở thành phố này Tôn Lệ quen với mỗi mình cô, không hỏi cô thì hỏi ai.
“Cô nói dối, cô biết cô ấy ở đâu đúng không? Xin cô hãy nói cho tôi biết đi, tôi xin cô!”
Giọng Tô Tư Yên có chút giận dữ: “Biết để làm gì? Anh không cảm thấy bản thân đáng khinh đến mức nào sao? Anh làm cô ấy tổn thương như vậy mà còn muốn biết cô ấy ở đâu, anh không thấy hổ thẹn ư? Tôi còn rất nhiều việc phải làm, xin phép anh!”
Cô quay mặt đi, bỏ mặc anh ta ở đó, nhưng vừa bước được hai bước, tay cô bị anh ta giằng lại, đẩy vào tường. Lực của anh ta quá lớn, nó làm cổ tay cô rất đau.
Hai người giằng co, cuối cùng cô tát cho hẳn một cái, gằn giọng: “Anh tỉnh chưa? Việc của hai người đừng lôi tôi vào! Nếu thực sự yêu cô ấy, hãy chấp nhận những gì cô ấy muốn, đừng tổn thương cô ấy nữa.”
Cơn giận làm anh ta mất đi lý trí, nếu không phải người phụ nữ này tối hôm đó lôi Lệ Lệ vào thì hai người đâu có cãi nhau, đâu có xảy ra sự việc như bây giờ. Anh ta đưa tay lên bóp cổ cô, dù có chống trả nhưng sức lực của người phụ nữ vẫn không thể so sánh được với người đàn ông. Không một ai chạy ra giúp cô, tất cả bọn họ đều không để ý tới chỗ này vì để tránh gây chú ý, hai người đã đi vào góc khuất dưới sảnh.
Cô sắp không thở được nữa, có lẽ hôm nay phải chết dưới tay anh ta rồi, ánh mắt mờ dần đi. Ngay lúc này có một cú đấm tung vào mặt anh ta, sau khi thoát khỏi bàn tay đó, cô hít thở mạnh, ho sặc sụa. Từ Bính loạng choạng, Phó Mặc Thần gọi bảo an tới đuổi anh ta ra ngoài.
Thấy cô liên tục ho, anh vỗ nhẹ vào lưng cô, bế cô đến phòng y tế. Anh bế cô dưới mắt nhìn của rất nhiều người, chắc chắn sẽ có rất nhiều tin đồn đây. Cô nằm trong vòng tay của anh, cảm giác an tâm đến lạ thường, cứ thế mà cô mất đi ý thức lúc nào không hay.
Đặt cô nằm trên giường, anh gọi cho Hàn Bạch: “Cậu về rồi thì đến phòng y tế đi!”
Đầu dây bên kia chưa kịp đáp trả thì đã bị ngắt. Hàn Bạch thầm chửi thề, con người này chuyên nói chuyện không rõ ràng, điện thoại là công cụ để anh ta sai vặt, cũng phải thôi người ta có tiền, có quyền. Không biết là có chuyện gì mà hắn lại gọi anh đến vào lúc này. Hàn Bạch lắc đầu rồi đi thẳng tới phòng y tế của công ty.
(Hàn Bạch - bác sĩ riêng của Phó Mặc Thần)