8 giờ tối, Macao.
Một người đàn ông ngồi ở sofa đang thưởng thức ly rượu nho Cheval Blanc 1947 St-Emilion đắt đỏ. Hắn chính là Trình Hướng một tên mà không ai muốn chạm vào.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Cốc! Cốc!”
Bên trong Trình Hướng cất giọng: “Vào đi.”
Người bước vào là Mộc Tử, một trong những cánh tay đắc lực của hắn. Mộc Tử lên tiếng: “Anh Trình, Hắc Tử đã theo sắp xếp của anh về thành phố x rồi,e là vài ngày nữa bọn Irc sẽ cử người sang thôi”.
“Tôi biết, đêm nay cậu cho người sang cảng số 2 nhận hàng. Lô hàng lần này của Phó Mặc Thần không tồi đâu, tôi đã bán Bằng Hối để đổi nó, đừng để xảy ra chuyện”.
“Vâng!”
Mộc Tử đi ra ngoài, chuẩn bị cho việc nhận hàng,vừa nắm chốt cửa, Trình Hướng lại lên tiếng: “Chuyện của A Hắc tạm thời giao cho cậu, lần này xong việc tôi cho cậu nghỉ 1 tuần.”
Mộc Tử vui đến khó tả, quay đầu lại ánh mắt phát sáng, trả lời rõ to: “Vâng anh Trình.”
Nói xong Trình Hướng vẫy tay ra hiệu cho Mộc Tử ra ngoài. Đối với anh mà nói, Mộc Tử và mọi người đều là anh em, họ nghĩ gì anh đều biết.
--------------------
Sân bay, thành phố X
Hàn Bân gọi điện cho Phó Mặc Thần: “Tổng giám đốc, tôi đã đón được Hắc Tử”. Đầu dây bên kia cất giọng: “Đưa anh ta về khách sạn z”. Hàn Bân đáp: “vâng!”
Hàn Bân ngắt điện thoại, nói với Hắc Tử: “Giám đốc sẽ sắp xếp cho anh ở một khách sạn, sau khi mọi chuyện xong xuôi chúng tôi sẽ đưa anh trở lại.”
“Được”
-------------------------
Trong một căn biệt thự, A Dương chạy từ ngoài vào, cả người hắn đầy mồ hôi, miệng thở dốc, liên tục gọi Bằng Hối: “Lão gia, lão gia!”
Bằng Hối thấy dáng vẻ của hắn, lão có chút dự cảm không lành: “A Dương có gì từ từ nói”. Vẻ mặt A Dương trắng bệch, cả người hắn đều run rẩy, hắn quỳ xuống giữa nền nhà, miệng lắp bắp: “Người do thám nói…nói…”
Thấy điệu bộ của A Dương Bằng Hối càng bất an hơn bao giờ hết, lão hỏi: “Nói gì?”
“Nói người của Phó Mặc Thần đón Hắc…Hắc…Tử ở sân bay.”
“Choang!”
Chén trà trên tay Bằng Hối rơi xuống đất, nước bắn tung tóe trên sàn. Bằng Hối giật mình, liệu có phải hắn đã phát hiện rồi không? Sao Hắc Tử lại đi cùng bọn họ? Chẳng lẽ Trình Hướng đã biết chuyện lão bị Irc mua chuộc.
Lão nhanh chóng ra lệnh: “A Dương mau cho người đến biệt thự T đón Bằng Quyết, còn ngươi đến các ngân hàng rút tiền được càng nhiều càng tốt, sau đó đưa Bằng Quyết rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt.”
A Dương thấy thái độ của Bằng Hối thay đổi, hỏi: “Lão gia thì sao?”
“Ta phải ở lại bằng không không một ai sống sót. Đi đi!”
“Vâng, lão gia bảo trọng.”
Bằng Hối không ngờ Trình Hướng phát giác nhanh như vậy,lần này không biết Trình Hướng sẽ xử lý lão ra sao.
--------------------
“Đây là tài liệu tôi tra được, phiền anh đưa cho Phó tổng.”
Hắc Tử đưa một tập tài liệu cho Hàn Bân, bên trong là những gì hắn cùng Mộc Tử thu thập. Vụ tai nạn năm đó đích thực là do Bằng Hối nhúng tay.
Năm đó Phó Thâm với Bằng Hối cùng cạnh tranh một mối làm ăn bên Malaysia. Với tài trí của Phó Thâm làm sao có thể để nó tuột mất.
Bằng Hối nghĩ mọi cách để ngăn chặn hợp tác của họ. Nếu Phó Thâm thành công nhất định nhà họ Bằng sẽ phá sản. Thủ đoạn của Phó Thâm cũng không thua Phó Mặc Thần hiện tại là mấy. Nhưng rốt cuộc Bằng Hối cũng nắm được điểm yếu của Phó Thâm.
Diêu Khả - người phụ nữ đã khiến cha con nhà họ Phó từ mặt nhau. Chính vì phản đối Diêu Khả bước vào nhà họ Phó mà hai cha con họ trở mặt. Thậm chí Phó Hạo còn hợp tác với Bằng Hối gây sức ép với Phó Thâm, hòng mong muốn hắn bỏ Diêu Khả trở lại gánh vác cơ nghiệp nhà họ Phó.
Nhưng ông đã nhầm, Phó Thâm rất giỏi, hắn không những kết hôn với Diêu Khả, sinh ra Phó Mặc Thần hiện tại mà còn có chỗ đứng trong giới thương nhân, ngay cả thế giới ngầm hắn cũng có chút thế lực.
Sau khi Phó Hạo biết sự ra đời của Phó Mặc Thần, cũng có phần bớt ghét bỏ Diêu Khả, ông cho người đón họ về, cho phép Diêu Khả bước vào nhà họ Phó, làm lành với Phó Thâm để hắn kế thừa gia sản.
Tất cả chỉ là một vở kịch mà Phó Hạo gầy dựng rất công phu. Ông hợp tác với Bằng Hối, muốn đưa Diêu Khả đi thật xa, tách khỏi gia đình họ.
Nhưng điều ông không thể ngờ được là Bằng Hối vì mối làm ăn mà rắp tâm muốn Diêu Khả chết. Đó sẽ là một đòn tâm lý cực lớn đối với Phó Thâm.
Người tính không bằng trời tính, thế nào hôm đó Phó Thâm lại chính tay lái xe đưa Diệu Khả tới trại trẻ mồ côi. Trên đường đi tới đó, chiếc xe đã được Bằng Hối chạm tay rò rỉ xăng, phanh xe bị cắt, chiếc xe đâm vào một cây xăng nổ ngay lập tức khiến nhiều người chết và bị thương. Khỏi cần nói Phó Thâm và Diêu Khả chết cháy đến nỗi không còn hình dạng.
Phó Hạo không ngờ được mọi chuyện lại xảy ra như thế, mặc dù ông rất muốn báo thù nhưng ông cũng là người nhúng tay vào sự việc đó. Vì để che giấu sự việc này Phó Hạo đã bỏ ra một khoản tiền lớn mua chuộc cảnh sát, tuyên bố với bên ngoài họ bị chết do tai nạn.
Chính vì cái chết của hai người họ mà ông cảm thấy rất có lỗi với Phó Mặc Thần. Từ nhỏ để bù đắp nỗi đau đó mà ông hết mực yêu thương nó. Nhưng dường như sau tai nạn mất cha mẹ đó, Phó Mặc Thần trở thành người khác, hắn rất ít nói, trở nên trầm lặng và trưởng thành hơn mặc dù mới là cậu bé 10 tuổi.
“Xoảng!”
Ly cafe trên bàn rơi xuống đất, Phó Mặc Thần sau khi xem xong tập tài liệu mà Hàn Bân đưa tới thì tâm trạng rất bất ổn.
Chưa bao giờ Hàn Bân thấy vẻ mặt này của hắn. Trước đây hắn từng nói với Hàn Bân: “Kẻ thắng cuộc là kẻ biết nắm giữ cảm xúc” nhưng lúc này đây hắn lại không thể kiềm chế được nó.
Thói quen xấu nhất của hắn mỗi khi tức giận là hút thuốc và uống cafe liên tục. Hai thứ này đang ngày tàn phá cơ thể hắn. Thư ký Hàn bị đuổi ra ngoài chỉ còn lại mình hắn trong căn phòng đơn độc đó.
Khói thuốc bay khắp phòng, gạt tàn đầy ắp những đầu thuốc lá thượng hạng bị hút dở.
Hắn tự chất vấn. Tại sao ông trời lại đối xử bất công với hắn như vậy. Tại sao lại để hắn biết sự thật mà hắn không muốn xem nhất. Hắn phải làm gì bây giờ? Người thân duy nhất của hắn lại là người vì lỗi lầm của bản thân mà che giấu sự thật.
Hắn còn nhớ lúc nhỏ, cứ mỗi lần mẹ hắn đưa hắn về nhà Tổ, y như rằng mỗi bữa cơm đều không yên, mẹ hắn vô thức rơi nước mắt, cha hắn thì tranh cãi với ông nội. Dù hắn còn nhỏ, không hiểu những gì người lớn nghĩ, nhưng hắn biết một sự thật rằng ông nội không thích mẹ.
Mẹ gặp rất nhiều ủy khuất, ngay đến cả cha hắn cũng không muốn bọn họ về nhà chính của họ Phó nhưng mẹ hắn lại nhất quyết khuyên nhủ cha hắn. Người phụ nữ như vậy tại sao ông hắn không thể chấp nhận? Tại sao lại quyết định cuộc đời người khác? Tại sao lại cướp đi người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời hắn? Tại sao lại chia rẽ tình cảm cha mẹ hắn?
Phó Hạo đã gián tiếp cướp đi cha mẹ, cướp đi hạnh phúc vốn dĩ mà hắn phải có, bắt hắn trở nên trưởng thành, trở thành con người mà ông ấy có thể nắm bắt.
Hắn biết phải làm gì bây giờ khi chính kẻ ấy đã nuôi dưỡng hắn, là máu mủ ruột thịt duy nhất còn sót lại trên đời này.
Phó Mặc Thần đêm nay không ngủ, hắn ngồi như một pho tượng đến sáng.