Trong động phủ Đạo Quân Nhân Nghiêu im ắng, Đạo Quân Nhân Nghiêu một người “Dáng vẻ muôn phương” nhìn gương trang điểm.
Hình như hắn cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên thần kỳ mỉm cười, hướng về phía kính thủy tinh nói: “Phát hiện sao? Đáng tiếc muộn rồi!”
“Nếu như không phải vì mấy tên tiểu tử thúi phái Thánh Trí đột nhiên xuất hiện thì hắn đã có thể sống lâu thêm hai ngày, tâm tư Thái tử quá nhỏ, không quá coi trọng bọn họ rồi.” Một giọng nói kỳ quái khác nói, sau đó một cái tay vô cùng thân mật quấn lên bả vai Nhân Nghiêu.
Trong kính thủy tinh chiếu ra một … khuôn mặt quỷ dị, đầu tóc lông mày cũng đều là màu xanh sẫm, một đôi mắt xám trắng giống như cá chết, cả người lộ ra một cỗ hơi thở âm lãnh kinh khủng, giống như độc thảo sinh trưởng ở trong góc âm u.
Hình dáng tướng mạo của hắn cùng Nhân Nghiêu Đạo Quân khác một trời một vực, nhưng cái loại hơi thở bất âm bất dương lại vô cùng tương tự. Hắn chính là Luyện Độc Sư đứng đầu tiếng tăm lừng lẫy trong hoàng tộc Đan quốc – Tô Đạm Hồng.
“Ngươi tới rồi! Ta đã làm hết chuyện của ngươi rồi, ngươi cũng đừng làm cho người ta thất vọng đó!” Đạo Quân Nhân Nghiêu ngoái đầu nhìn lại cười nói.
Tô Đạm Hồng cười hắc hắc nói: “Yên tâm, không phải là một đôi hoa Hợp Hoan thư hùng*(đực và cái) sao? Ta và ngươi hợp tác vui vẻ, chẳng những bông hoa kia, ngay cả cung Thái Hư, đảo Âm Dương này đều là thiên hạ của ngươi!”
“Nói nghe thật hay! Ai, ngươi nói nếu như chúng ta sớm biết nhau thì tốt rồi!” Đạo Quân Nhân Nghiêu thở dài nói.
“Đúng a! Sớm biết ngươi, sẽ không mất công lãng phí tình cảnh hơn mười năm này, nữ nhân quả nhiên cũng đều không tin được!” Tô Đạm Hồng hừ lạnh nói.
“Ngươi nói nha đầu Đỗ Chi Châu kia đến tột cùng chạy đi nơi nào? Ai. . . không phải là bỗng nhiên lương tâm trỗi dậy, nàng ấy tình nguyện mình chết cũng muốn bỏ qua cho tên Địa Tô ngu ngốc kia?” Đạo Quân Nhân Nghiêu cười nói.
“Nữ nhân kia tâm địa rất độc, không thể nào đơn giản buông tha mới đúng. Cũng chỉ có Địa Tô không có đầu óc như vậy mớicó thể bị nàng mê hoặc xoay quanh. Ta đoán chừng hơn phân nửa là trước lúc nàng động thủ gặp chuyện gì ngoài ý muốn . . . Có phải là bị xú bà nương Thiên Chân kia phát hiện, len lén giết hay không?” Tô Đạm Hồng nói.
Đạo Quân Nhân Nghiêu xem thường nói: “Ngươi cũng quá đánh giá cao Thiên Chân rồi. Nàng ta ngu xuẩn hơn cả Địa Tô! Ta thử dò xét qua nàng mấy lần, nàng ta cũng biết Đỗ Chi Châu có ý khác trong người, còn thay nàng ta giấu diếm hai bên, căn bản không biết trong lòng sư điệt tốt của nàng đang có bàn tính gì. Tựa như lần này, nàng ta chết cũng sẽ không đoán được ta sẽ cùng với các ngươi liên thủ, ha ha ha.”
“Kế hoạch một ngày chưa thành, một ngày nên cẩn thận một chút, không thể làm hỏng kế hoạch của Thái tử điện hạ.” Tô Đạm Hồng nghiêm mặt nói.
“Biết rồi. Chỉ nhớ rõ được Thái tử điện hạ nhà ngươi.” Đạo Quân Nhân Nghiêu hờn dỗi trừng mắt nhìn Tô Đạm Hồng, nghĩ đến mấy ngày nữa, mình sẽ trở thành người đứng đầu trên đảo Âm Dương, chờ hoa Hợp Hoan thư hùng thành thục, có Tô Đạm Hồng và Diễm Thí Thiên trợ giúp. Hắn sắp đạt tới Đại Thừa trong tầm tay rồi, không khỏi vui vẻ cười lớn lên.
Đạo Quân Thiên Chân bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới động phủ Đạo Quân Địa Tô, trong đầu hiện lên bộ dáng nữ tu sĩ nhìn thấy lúc xế chiều—— nàng ta có gương mặt giống hết Đỗ Chi Châu năm đó!
Lúc ấy cũng không có để ý, chỉ cảm thấy Đạo Quân Địa Tô có mê luyến một cô gái như vậy cũng không kỳ quái, hơn nữa một nữ tu Trúc Cơ kỳ cũng rất khó khăn làm ra sóng lớn gì.
Nàng cho là hơn phân nửa nàng kia thèm muốn ngưỡng mộ quyền thế dáng vẻ của Đạo Quân Địa Tô, muốn chỗ đứng tốt hơn thôi, bên cạnh Đạo Quân Địa Tô cũng không thiếu nhân vật như vậy.
Hiện tại bị Cơ U Cốc nhắc tới, nàng bỗng nhiên nghĩ tới thời điểm nữ nhân kia xuất hiện không khỏi quá khéo. Hơn nữa tựa hồ chính là hướng về phía Đạo Quân Địa Tô.
Nếu như nói khả nghi, nữ nhân này tuyệt đối được xếp hạng hàng thượng đẳng, có thể trong thời gian thật ngắn được lòng Đạo Quân Địa Tô, trở thành người bên gối của hắn, nếu là nàng ta thật chuẩn bị dùng Vạn Cổ Tủy Độc đối với Đạo Quân Địa Tô thì tỷ lệ thành công thật sự quá cao!
Đạo Quân Thiên Chân còn chưa rời đi động phủ của mình đã toàn lực cảm ứng Vạn Niên Hợp Hoan thụ, khi nàng tới bên ngoài động phủ Địa Tô Đạo Quân thì cả động phủ đã bị cây thần phát ra sương mù quanh quẩn. Bất kể bên trong phát sinh cái gì chuyện ngoài ý muốn, cây thần đều đủ để kịp thời ngăn lại khống chế tình thế.
Đạo Quân Thiên Chân không có cảm thấy yên tâm, ngược lại bị cảm giác không an mãnh liệt bao phủ — động phủ Đạo Quân Địa Tô im ắng, vậy mà không có người bởi vì phản ứng đặc thù của cây thần tới hỏi thăm chuyện gì phát sinh!
Đạo Quân Thiên Chân cẩn thận từng li từng tí đi vào trong động phủ, đi thẳng đến phòng ngủ Đạo Quân Địa Tô, trong không khí tản ra mùi tình dục cùng một loại hơi thở khác nhàn nhạt ngai ngái, màn buông xuống. Loáng thoáng có thể thấy được thân thể một nam một nữ trần truồng tứ chi quấn giao ngã xuống giường.
“Địa Tô!” Đạo Quân Thiên Chân một chưởng phất tách ra nữ nhân người cứng ngắc, khí tuyệt bỏ mình đã gục ở trên người Địa Tô Đạo Quân, phát hiện Địa Tô Đạo Quân hai mắt nhắm nghiền, lồng ngực còn phập phồng , cả người nóng hơi thở cũng đã cực kỳ yếu ớt.
Đạo Quân Thiên Chân hai tay kết ấn, vô số sương mù màu lục hướng bên này tụ tập mà đến. Nhanh chóng rót vào mũi miệng trong da thịt của hắn, nhưng tình huống Đạo Quân Địa Tô cũng không cải thiện quá nhiều.
Có thể giết Đạo Quân Nguyên Anh bằng thuốc kịch độc cực ít, muốn ở trên đảo Âm Dương giết Đạo Quân Nguyên Anh được cây thần che chở bằng thuốc độc là tuyệt không thể có, nhưng từ đầu tới cuối vẫn chỉ là”hầu như” .
Thiên địa vạn vật tương sinh tương khắc, độc vật khắc chế Vạn Niên Hợp Hoan thụ và cung Thái Hư không nhiều lắm, trong đó vừa vặn có một loại, chính là Vạn Cổ Tủy Độc đã thất truyền nhiều năm.
Mà Đạo Quân Địa Tô hiển nhiên đã gặp phải.
Vạn Cổ Tủy Độc không cách nào trực tiếp lẫn vào trong ẩm thực ăn uống, phương thức duy nhất hạ độc chính là thông qua Âm Dương giao hợp, hơn nữa song phương giao hợp linh căn phải bổ sung Ngũ Hành.
Đạo Quân Địa Tô chính là song linh căn Thổ – Hỏa, nữ tu hướng hắn hạ độc không cần hỏi chính là tam linh căn Kim – Mộc – Thủy, nàng ta đem Vạn Cổ Tủy Độc trên người truyền tới trên người Đạo Quân Địa Tô.
Đương nhiên nàng ta đã giải độc rồi, sở dĩ nàng chết, là bởi vì trong cơ thể nàng có một loại hỏa độc khác phát tác cực nhanh , trước lúc cây thần chưa kịp phản ứng thì cũng đã giết chết nàng bằng thuốc độc.
Nữ tu này vừa chết, Đạo Quân Thiên Chân không có cách nào ép hỏi nàng ta người phương nào sai sử, thậm chí nàng ta còn có đồng bọn mai phục ở trong cung Thái Hư hay không cũng không biết.
Sương mù rót vào trong cơ thể Đạo Quân Địa Tô càng ngày càng nhiều, Đạo Quân Địa Tô khẽ mở mắt, thần trí mơ hồ hàm hàm hồ hồ nói: “Chi Châu, nàng muốn ta chết, động thủ là được, tại sao muốn chà đạp chính mình. . . . .”
Đạo Quân Thiên Chân vừa tức vừa hận, mắng: “Đây không phải là Chi Châu!”
“Là Chi Châu. . . . Chi Châu hơn mười năm trước đã muốn giết ta . . . .” giọng nói Đạo Quân Địa Tô yếu ớt, lộ ra một cỗ bi thương thống khổ làm lòng người chua xót, nói xong một câu này, đầu nghiêng một cái, đã hoàn toàn hôn mê.
Đạo Quân Thiên Chân ngẩn ra, trong đầu hắn lại nhớ tới lời nói của Cơ U Cốc, bỗng nhiên trái tim một trận băng giá.
Nàng sống mấy trăm năm, nam nữ chi niệm đã sớm rất nhạt, chuyện cấp bách cũng không cho nàng suy nghĩ nhiều, tiện tay kéo qua cái chăn bao lấy Đạo Quân Địa Tô, nâng hắn đi về hướng động phủ của mình.
Mấy người Đề Thiện Thượng trông thấy Đạo Quân mặt Thiên Chân sa sầm như nước, mang theo nam nhân lõa lồ trở lại, không cần hỏi cũng biết chuyện đã xảy ra.
Cơ U Cốc lấy ra một lọ đan dược đi lên phía trước nói: “Thuốc này mặc dù không thể giải Vạn Cổ Tủy Độc, nhưng hẳn là có thể tạm thời trì hoãn một chút.”
Đạo Quân Thiên Chân ngay cả chai thuốc cũng không hỏi nhiều trong bình là thuốc gì đây, trực tiếp cho Địa Tô Đạo Quân ăn vào, sau đó hai mắt như băng nhìn chằm chằm Cơ U Cốc lạnh giọng nói: “Ngươi còn biết cái gì?”