Giọng nói của Lâm Chấn Kim truyền đến từ phía sau hắn: “Ta biết conkhông thể tha thứ cho ta, chính ta cũng không thể nào tha thứ cho bảnthân mình. . . . . . con có thể nói cho ta biết, mẫu thân của con đượcchôn cất ở nơi nào?”
Lâm Chấn Kim từ trong miệng của những kẻ đã giết Doãn Phiêu Nhi biếtđược bà chết ở nơi nào, ông đã đến đó tìm rất nhiều lần nhưng không thểtìm thấy hài cốt của bà, nghe lời Doãn Tử Chương vừa mới nói, hắn tậnmắt nhìn thấy mẹ hắn chết thảm, vậy hơn phân nữa thì chính hắn đã tự tay chôn cất mẫu thân .
Doãn Tử Chương cắn răng không đáp.
Lâm Chấn Kim bất đắc dĩ, đành xoay qua nói với Đại trưởng lão: “Nhị thúc, để cho hắn đi đi.”
Đại trưởng lão đối với kết quả như thế này cũng không hài lòng, nhưng vẫn biết không thể nóng vội, vung tay áo lên gió lạnh nhanh chóng cuốnđến, Doãn Tử Chương liền biến mất ngay tại chỗ.
Doãn Tử Chương chỉ cảm thấy đột nhiên lơ lửng, đến lúc có thể đứngvững cũng chính là lúc phát hiện mình đã trở lại bên ngoài hoàng cung,bên tai truyền đến âm thanh hờ hững của Đại trưởng lão: “Ít nhất phụthân của ngươi vẫn còn sống, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cả phụ thân lẫn mẫu thân của người đều mất thì ngươi mới vừa lòng?”
Cả người Doãn Tử Chương chấn động, cũng không quay đầu lại cứ đi thẳng về phía trước.
Bên trong tiểu viện, Lâm Chấn Kim mang vẻ mặt thống khổ nhìn Đạitrưởng lão, Đại trưởng lão lại không hề đem một chút tâm tình của hắn để vào trong mắt: “Ngươi không cần nhìn ta như vậy, sớm muộn gì hắn cũngsẽ biết chuyện này nếu đã như vậy chi bằng biết sớm vẫn tốt hơn. Ngươicó thể chậm rãi chờ đợi, nhưng có một số việc không thể nào chờ đợiđược.”
Lâm Chấn Kim đứng phắt dậy phẫn nộ nói: “Trong lòng các ngươi cũngchỉ có những chuyện này. Là ta bất hạnh sinh ra ở Lâm thị, ta trả lạicho các ngươi một tu sĩ Đại Thừa kỳ là được. A Chương họ Doãn, từ đầuđến cuối nó không hề nợ Lâm Thị chuyện gì, tại sao các ngươi còn đánhchủ ý vào nó.”
“Diễm Thí Thiên chưa đột phá Đại Thừa kỳ, chỉ dựa vào uy lực của baloại Thiên Hỏa cũng đã có thể cùng ta đánh một trận không mà không rơivào thế hạ phong, nhiều nhất trăm năm, người này nhất định có thể tấnnhập Đại Thừa kỳ, đến lúc đó cho dù là ta và Trịnh Tài Thân hoặc DiêuKhiêm Thư liên thủ cũng chưa chắc có phần nắm chắc, hơn nữa còn có Tháithượng hoàng cùng với Hoàng Đế Đan Quốc. Ngươi cho là Vũ Quốc chúng tacó bao nhiêu phần thắng?” Đại trưởng lão cũng không bị Lâm Chấn Kimchọc giận, giọng nói bình thản như nước.
“Trời cao giao linh căn thiên tư cho chúng ta cao hơn người bìnhthường, lại để cho sống tại gia tộc lớn. Trách nhiệm này không thể trốntránh. Chỉ khi ngươi trở thành người mạnh nhất, mới có thể nắm giữ vậnmệnh của mình, không phải bị người khác định đoạt. Hơn mười năm trước,ngươi vốn không quan tâm đến chuyện này. Nói cái gì mà không cầu trườngsinh, chỉ cầu tiêu dao nhàn hạ hưởng thụ những ngày tháng tốt đẹp. Kếtquả thì sao? Kết quả chính là vợ con li biệt. Nếu như ngày đó ngươi ởlại tông môn dốc lòng tu luyện, bây giờ ít nhất đã có tu vi Nguyên Anhkỳ, cho dù là mười tám Doãn Phiêu Nhi, Doãn Tử Chương thì ngươi vẫn cóthể bảo vệ được.”
Lâm Chấn Kim không hề nói chuyện, nhìn ao nhỏ lăn tăng gợn sóng đếnxuất thần . Đại trưởng lão cũng không mong đợi ông có thể hoàn toàn tỉnh ngộ trong phút chốc, sau khi nói xong điều cần nói liền xoay ngườinghênh ngang rời đi.
Doãn Tử Chương đi loạn chẳng có mục đích trong thành Sùng Vũ, cho đến khi từng đợt mùi hương từ quầy bán thức ăn hai bên đường bay vào mũimới phát hiện thì ra mặt trời đã lặn. Hắn vô tri vô giác đi tới một khunhà trệt thấp bé phía ngoài thành.
Nơi đây chính là nơi mà những người dân bình thường sinh sống, mọingười đều nhanh chóng trở về nhà trong từng con hẻm, tất cả những âmthanh hỗn độn, mùi vị hỗn tạp đều trộn chung lại một chỗ, vậy mà lại vôcùng sinh động, chân thật .
Doãn Tử Chương bỗng nhiên có chút hiểu tại sao Chu Chu thích đi dạo chợ như vậy, như vậy, lưu luyến phàm trần thế tục sinh sống.
Nghĩ đến Chu Chu cả ngày không thấy hắn, nàng nhất định sẽ rất lolắng. Doãn Tử Chương bỗng nhiên rất muốn, rất muốn nhìn thấy Chu Chu.
Hắn quay về nơi ở tạm thời tại Tấn Bảo Tông, trong nhà đầy mùi thơmcủa mỳ gà, Chu Chu đang ngồi một mình hai tay chống má chờ hắn.
Ngọn đèn nhu hoà cùng mùi thơm mê người thật giống như một đôi tay ôn nhu. Nhẹ nhàng xoa dịu những rối rắm trong lòng hắn, tất cả ủy khuấtoán hận đều được an ủi dưới sự vuốt ve dịu dàng này.
“Huynh đã về!” Chu Chu đứng lên tiến đến hai bước kéo hắn nói: “Huynh có đói bụng không? Có mỳ gà vừa mới nấu! Muội nghĩ huynh cũng sắp trởvề nên mới làm đấy, có phải là muội rất thông minh không?”
Doãn Tử Chương cười khẽ , hai tay ôm lấy Chu Chu hôn lên trán nàng một ngụm khen: “Heo ngốc nhà ta rất thông minh !”
Hắn rất may mắn vì ngày đó người cứu Chu Chu từ trong khe suối ra làhắn. Rất may mắn là Đan Nghê lựa chọn giao Chu Chu cho hắn chiếu cố, may mắn hơn nữa chính là Chu Chu vẫn ở bên cạnh hắn.
Ăn xong mỳ gà, tâm tình của Doãn Tử chương rốt cục cũng bình phục lại, đem chuyện phát sinh hôm nay một lần nữa nói với Chu Chu.
Sau khi Chu Chu nghe xong, cẩn thận đánh giá sắc mặt của Doãn TừChương một chút, nhẹ giọng nói: ” Mặc dù Đại trưởng lão là người đángghét, nhưng là lời của lão nói không phải là hoàn toàn không có đạo lý. . . . . . Cha của huynh vẫn còn sống, đây chính là một chuyện rất đángmừng! Cha mẹ của muội đều đã mất.”
Doãn Tử Chương không nói, trong lòng hắn vẫn còn rất nhiều oán khí,nhưng là bình tĩnh suy nghĩ một chút, hắn quả thật rất may mắn.
“Những năm này trong lòng cha huynh nhất định đã rất đau đớn khổ sở,ông ấy rất yêu thương mẹ con huynh, mẹ huynh cũng vì muốn ở bên cạch ông ấy mới mang hoạ sát thân. Nhưng, nếu như muội là mẹ của huynh, muội sẽkhông trách cứ cha huynh, cũng sẽ không hi vọng huynh hận ông ấy.” ChuChu nghĩ đến Doãn Tử Chương luôn bảo hộ chăm sóc cho nàng từ trước đếnnay, nếu có một ngày nàng xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn nhất địnhcũng sẽ tự dằn vặt bản thân mình.
Doãn Tử Chương trầm mặc một lúc, mới nói: “Huynh hiểu, huynh sẽ thửkhông oán hận ông ấy nữa, nhưng huynh còn cần thêm một ít thời gian.”
“Ừ!” Chu Chu vui vẻ dùng sức gật đầu, Doãn Tử Chương nguyện ý cố gắng hòa hảo là được, cuối cùng một ngày nào đó hai cha con sẽ có thể thânthiết với nhau giống như trước.
Bên trong hoàng cung Đan quốc cách đó vạn dặm, thái tử Diễm Thí Thiên mỉm cười nghe mật thám bẩm báo tin tức bên kia Vũ quốc.
Hơn hai tháng trước, thái tử đánh bất ngờ tháp Vũ Thần ở thành SùngVũ thất bại, tổn hao mất ba tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ, ngay cả chính hắncũng bị thương không nhẹ, nhưng mà tâm tình của hắn không bị ảnh hưởng.
Có thể lấy tu vi Nguyên Anh hậu kỳ ứng chiến với tu sĩ Đại Thừa kỳ,còn nháo thành đô Vũ quốc đến long trời lở đất, tu sĩ cấp thấp chết vôsố, thậm chí còn ép đối phương phải triệu hồi Khí hồn của tháp VũThần để đối đầu cùng hắn, cho dù nói như thế nào đi nữa thì vẫn có thểđược xem là vẻ vang .
Hơn nữa còn chưa nói đến, Đan Nghê làm cho hắn tìm kiếm mấy năm naycũng xuất hiện, đây quả thật là một cái kinh hỉ ngoài ý muốn.
Trinh thám đang quỳ sát phía dưới cảm giác được tâm tình của thái tửrất tốt, nói chuyện cũng lưu loát hơn ngày thường rất nhiều: “Có một nữnhân Đan tộc vô cùng thần bí ẩn cư trong hoàng cung Vũ quốc, tin tức này vô cùng xác thực. Nhưng nữ tử này luôn che mặt mỗi khi ra ngoài, khôngcách nào xác định thân phận thật sự.”
“Theo mật thám trong cung nói, tu vi nữ tử này ít nhất đã đạt tớiNguyên Anh kỳ, vô cùng giỏi trong việc khống chế lửa. Nơi ở của nàng doLâm Thế Cung tự mình an bày, hiện đang ở tẩm cung phía tây của Lâm ThếCung.”
Ngón tay dài của Diễm Thí Thiên cầm chén rượu bằng ngọc lưu ly trênbàn, trầm ngâm nói: “E rằng không đơn giản như vậy, phân phó người phíadưới không nên quá lộ liễu. Bổn cung cho rằng, nữ nhân trong hoàng cung Vũ quốc này này tám chín phần chính là giả. . . . . . Nhưng mà khôngsao, nhìn chằm chằm vào người giả, sớm muộn gì người thật cũng sẽ xuấthiện. Đợi nàng ấy thu thập hai loại thiên hoả còn lại, đến lúc đó nếmthử mùi vị nhất định sẽ càng thêm thú vị.”