Chu Chu sở dĩ ở bên cạnh hắn có thể không gặp ác mộng, chính là bởivì khối ngọc bội trên người hắn, điểm này Doãn Tử Chương đã sớm đoánđược. Bất quá tầm quan trọng của khối ngọc bội này đối với hắn vượt quahết thảy mọi thứ, cho nên hắn vẫn không nói cho Chu Chu điều bí mật này.
Hai người ngày trước trong thôn ở cạnh nhau cũng không có gì, hiệntại đến thánh trí phái rồi, dù sao nam nữ hữu biệt, lại bái sư phụ khácnhau, cho dù ngày sau cùng ở tại Ứng Bàng Phong, cũng không thể thân mật giống như trước, chớ đừng nói chi là một tháng này, Chu Chu không thểcùng hắn ở một chỗ. Hắn suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng không đành lòngChu Chu ba ngày hai lần bị cơn ác mộng hành hạ, cho nên quyết định đemngọc bội tạm thời cho nàng mượn.
Doãn Tử Chương còn chưa biết, có nhiều thứ một khi cho đi, cũng không trở lại nữa.
Lúc này sắc trời còn sớm, Chu Chu lấy lại bình tĩnh, nhớ tới nội dung ngọc giản đêm qua nhìn thoáng, vội vàng cùng Doãn Tử Chương thươnglượng chuyện bắt linh thú, Doãn Tử Chương vốn là người kén ăn, bắt linhthú cũng có thể làm phương pháp rèn luyện thực chiến, lập tức lấy ngọcgiản ra, nhớ kĩ linh thú có thể ăn được trong đó, đáp ứng có cơ hội sẽbắt một ít tới để cho Chu Chu thử một chút.
Hiện tại quan trọng nhất là nâng cao thực lực Doãn Tử Chương, tu vi càng tiến một bước, lại lo lắng vấn đề thức ăn không muộn.
Tiễn Doãn Tử Chương đi, Chu Chu một mình ở trên sườn núi nhỏ phía sau viện tản bộ một hồi, quả nhiên phát hiện không ít linh thảo ghi chéptrên ngọc giản.
Những linh thảo này tồn tại ở nơi linh khí đầy đủ, cũng không phải là vật gì hiếm lạ, tuyệt đại đa số là linh thảo không có phẩm chất, cònchưa đạt tới tiêu chuẩn linh dược, ngẫu nhiên dùng luyện đan cũng chỉ có thể làm phối liệu, hiệu dụng nhỏ nhoi.
Theo như trong ngọc giản nói, loại linh thảo cấp thấp này ẩn chứalinh khí không nhiều lắm, cho nên mới có thể trực tiếp nấu ăn, nếu nhưtrân quý một chút, linh thảo lâu năm, trực tiếp sử dụng dễ dàng dẫn đếnkinh mạch bị hao tổn, thậm chí nổ tung mà chết.
Như vậy mỗi ngày ăn thức ăn nấu từ linh thảo linh thú, liên tục bổsung linh khí, so với trực tiếp sử dụng đan dược hiệu quả chậm chạp hơnrất nhiều nhưng cũng vững vàng hơn nhiều, trợ giúp người tu luyện xâydựng căn cơ tốt, lâu dài mà nói được ích lợi vô cùng.
Hiện tại Doãn Tử Chương bận việc tu luyện, linh thú nhất thời chắc là không có rồi, linh thảo cũng là tùy thời có thể lấy đến, Chu Chu bắtđầu suy nghĩ để cho Doãn Tử Chương ăn nhiều đồ ăn chay, cho nên ngắt lấy không ít linh thảo, hoan hoan hỉ hỉ trở lại chỗ ở của mình.
Trong viện vẫn im ắng, đoán chừng ba cô gái khác đều đang bận rộn với việc tu luyện, Chu Chu âm thầm hi vọng cuộc sống càng yên tĩnh càngtốt.
Kiểm kê qua loa lương thực thừa, Chu Chu quyết định đến phòng ăn đi lĩnh chút ít gạo mì trở lại.
Nàng cùng Doãn Tử Chương mang đến gạo cùng nguyên liệu nấu ăn rất cóhạn, lúc trước khi Kim Vạn Lượng đưa bọn họ đến Nguyên Thủy cốc từng đềcập tới, nếu như không muốn đến phạn đường (nhà ăn tập thể) nấu cơm, cũng có thể định kỳ đi nhận gạo tự nấu ăn, đa số đệ tử thế gia mang theo tùy tùng sẽ làm như vậy.
Trên nguyên tắc sư môn cho phép đệ tử Trúc Cơ kỳ mang hai tùy tùngtrợ giúp xử lý việc thường ngày, nhưng đệ tử Luyện Khí kỳ không cho phép mang tùy tùng hay người nhà, chẳng qua luôn luôn có nhiều đệ tử có bốicảnh có thể phá lệ.
Người trẻ tuổi bái nhập làm đệ tử Thánh Trí phái, người người đềuhướng đến tiên đồ, chỉ hận thời gian tu luyện quá ít, trừ Chu Chu cựcphẩm củi mục không cầu phát triển, ai nguyện ý lãng phí thời gian đi làm loại chuyện nhỏ nhặt như nấu cơm này?
Chu Chu đã sớm nghe ngóng, cả Thánh Trí phái chỉ có một phòng ăn, vừa vặn ở phía tây nam Nguyên Thủy cốc, thừa dịp mấy ngày qua mọi người bận việc tu luyện hoặc nghe tiền bối trong phái giảng giải kinh nghiệm tuluyện cùng thường thức, nàng vừa lúc ra cửa đi dạo chung quanh một chút.
Nàng cùng Doãn Tử Chương hai người một người không cách nào tu luyện, một người có bí tịch Nguyên Anh tổ sư thân truyền, cộng thêm sư phụcũng là nhân vật nổi tiếng trong phái, ở Nguyên Thủy cốc cho dù không đi nghe giảng bài, cũng sẽ không có người nói gì.
Trên thực tế, trong cốc rất nhiều đệ tử có bối cảnh, đều tình nguyệnlựa chọn ở lại gian phòng một mình tu luyện. Cả tòa Nguyên Thủy cốc trừmấy chỗ giới hạn, quả thực yên tĩnh giống như không có bóng người.
Chu Chu xuôi theo đường cái đi không lâu, đã ngửi thấy một mùi khóinồng nặc, có lẽ là các đệ tử nhậm chức ở phòng ăn bắt đầu chuẩn bị cơmtrưa.
Nàng cùng đệ tử ở cửa phòng ăn nói rõ mục đích đến, đệ tử kia lườibiếng liếc nàng một cái, thuận tay chỉ chỉ trong phòng ăn, nói: ” Tiếnvào sau viện ghi danh một cái là được. “
Nếu như không phải Chu Chu mặc một thân áo xám, đệ tử này nhất địnhsẽ cho nàng là nha hoàn nhóm lửa vị thế gia đệ tử nào đó mang đến. Lớnlên vừa xấu vừa quê mùa thì thôi, lúc này không ở trong viện mình tuluyện cũng không đi nghe giảng bài, ngược lại chạy đến phòng ăn tìm đồăn, thật không biết mấy sư thúc sư bá chịu trách nhiệm thu nhận Tân đệtử là ánh mắt gì!
Chu Chu sớm thành thói quen với đủ loại khinh thường coi rẻ của người khác, chỉ để ý chuyện của mình.
Sân sau phòng ăn chính là nhà kho chứa lương thực, ngay giữa đìnhviện khắp nơi vắng vẻ là một miệng giếng, ba mặt đều là kho chứa đồ sộ,trong không khí tràn ngập mùi hương đặc biệt của gạo mì.
Bên cạnh cửa nhỏ nối với phòng ăn là một đống củi lớn, phía trên cómột lão đầu nằm xiêu vẹo y phục dính đầy dầu mỡ, đã nhìn không rõ màusắc ban đầu, tóc hoa râm buộc lung tung thành một búi tóc rời rạc, cầmtrên tay một khối thịt lớn nướng đến cháy đen, rung đùi đắc ý vừa nhấmnuốt khuôn mặt vừa tỏ vẻ đau khổ, trong miệng nói lẩm bẩm: ” Không đúng, tại sao lại là mùi vị này? Không đúng…… “
“Vị . . . . . . Lão bá này, ta là tân đệ tử năm nay, muốn đến lĩnhchút gạo. ” Chu Chu nhìn không ra thân phận của đối phương, chỉ đànhphải căn cứ tuổi mà gọi.
Lão đầu tựa hồ cũng không quá để ý, lung la lung lay đứng lên, dẫn Chu Chu đi đến nhà kho.
” Sư bá, Bùi sư bá! Khà khà, ngươi nhìn ta mang vật gì tốt tới hiếukính ngươi! “Một gã đệ tử áo xám xách một lồng tre nhỏ cực kỳ hứng thúchạy vào đứng lại ở trước mặt lão đầu, giơ tay lên quơ quơ hiến vật quýtrong lồng tre.
Bên trong có ba con thú nhỏ gần giống chuột đồng, kích cỡ như mèo nhà thông thường, màu xám bạc không có đuôi xèo xèo kêu lên.
” Ồ? Chồn trắng?! Còn có ba con! Ha ha ha, hảo tiểu tử! Để lồng trexuống, cầm Địch Trần đan đi đi. ” Bùi sư bá tựa hồ thật cao hứng, némkhối thịt trên tay, rất sảng khoái từ trong lòng ngực lấy một bình ngọcnhỏ ra ném qua.
“Cám ơn Bùi sư bá! Chồn trắng này chạy trốn thật nhanh, sức chịu đựng kinh người, ta canh năm ngày đuổi theo ba ngày mới tìm được nơi ở củabọn nó, đáng tiếc vẫn bỏ sót mấy con…… ” Đệ tử áo xám một mặt khoekhoang vất vả cực nhọc của mình, một mặt tiếc hận không thể bắt hết mấycon chồn trắng tranh công với vị Bùi sư bá này, nói không chừng lão nhân gia hắn cao hứng, mình có thể có nhiều thêm mấy viên Địch Trần đan rồi.
Ánh mắt Bùi sư bá chỉ nhìn chằm chằm ba con chồn trắng trong lồngtre, không nhịn được phất tay một cái nói: “Tốt lắm tốt lắm, đừng nóinhiều, lần tới bắt được vài loại linh thú ta muốn, chỉ cần mang đến, sưbá ta không bạc đãi ngươi.”
Đệ tử áo xám liên tục đồng ý, vui mừng hớn hở rời đi.
Bùi sư bá nhấc lồng tre ra nhìn một lúc, chợt nhớ tới bên cạnh còn có một người, quay đầu lại thấy Chu Chu cũng hai mắt sáng lên nhìn chằmchằm lồng tre trên tay mình, không giấu được ngạc nhiên nói: ” Tiểu nhađầu, ngươi cũng có hứng thú với chồn trắng này?