Sau khi cô và Tô Tương gặp lại nhau, Dung Nhan đã kể lại toàn bộ cuộc hôn nhân buồn khổ của mình với cô ấy. Những yêu thích lúc ban đầu, những đau đớn về sau của cô, toàn bộ đều nói cho Tô Tương, thế nên Tô Tương hiểu được từng đoạn đường của cô.
Đối với Dung Nhan, nếu nói Mục Viễn Hàng là người cô móc tim móc phổi ra để yêu, vậy thì Tô Tương chính là người cô mù quáng để tin tưởng.
Đối diện với câu hỏi của Tô Tương, Dung Nhan mệt mỏi tựa lưng ra sofa phía sau, nhẹ nhàng nhắm mắt.
Buông được thì sao? Không buông được thì thế nào?
Tô Tương nhìn vẻ mặt của cô lúc này, ngẫm nghĩ một chốc rồi lại nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Tình cảnh của em không giống chị."
"Mới đầu cả chị và Tôn Đào đều yêu nhau, tình nồng ý mật, nhiều năm chung sống thì sự yêu thích đối phương lại biến thành ghét bỏ, thế nên tình cảm trong mấy năm này đều tiêu hao sạch rồi."
Tôn Đào là chồng cũ của Tô Tương, thời gian qua đi một năm, Tô Tương nhắc lại cuộc hôn nhân thất bại của mình với vẻ cực kì bình tĩnh, không hề tức giận, không lưu luyến không gièm pha, giống như một người ngoài cuộc.
"Mà em với Mục Viễn Hàng không giống vậy, mới đầu hai người không có tình cảm, mấy năm sống chung, tình cảm lại càng lúc càng hoà hợp, cho nên chị thấy em cần thận trọng suy nghĩ vẫn hơn."
Tô Tương tiếp tục khuyên, Dung Nhan bất ngờ mở mắt, trong đôi mắt xinh đẹp toàn là ý cười tự giễu:
"Tương Tương, không có người phụ nữ nào bằng lòng đi tới kết cục ly hôn."
"Nhưng mà em mệt thật rồi."
Nói tới chuyện này, đôi mắt vốn đẹp đẽ của Dung Nhan lại trở nên ảm đạm:
"Chị nói tình cảm của chúng em càng lúc càng hoà hợp?"
"Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là hoà hợp thôi đúng chứ?"
"Anh ta không yêu em, chuyện này em không xoá đi được, đây cũng là vết thương trí mạng trong hôn nhân của bọn em."
Dung Nhan nhìn Tô Tương, nói từng câu từng chữ:
"Điều ấy khiến em tuyệt vọng."
"Nó không khác gì việc chơi trò chơi, nếu như cửa ải này mãi không qua được, bất kể trước đó có nhiệt tình, có mê mẩn với trò chơi này đến mấy, cuối cùng cũng sẽ vì gặp trở ngại kẹt cứng ở cửa ải này mà toàn bộ nhiệt tình và kíƈɦ ŧɦíƈɦ đều bị tiêu hao sạch sẽ, cho đến khi nản lòng thoái chí cũng không muốn chạm vào nữa."
Dung Nhan nói tới đây, nhẹ cười một tiếng, lộ vẻ tịch mịch và cô đơn:
"Tình cảm của em đối với Mục Viễn Hàng chính là như thế."
Hôn nhân 5 năm với Mục Viễn Hàng, mới đầu cô nhiệt tình háo hức như thế, tốn hết tâm tư hùa theo anh, làm anh vui lòng, không biết trời cao đất rộng mà muốn chiếm được trái tim anh.
Cô từng vui vẻ rạng rỡ, từng hoạt bát thích cười.
Nhưng sau khi vô tình nghe thấy những lời trong lúc tức giận của anh, dần dần cô trở nên u buồn phiền muộn, ngày ngày trông coi một người đàn ông sẽ không bao giờ yêu mình, trông coi cuộc hôn nhân vô vọng, làm sao cô có thể vui vẻ rạng rỡ như ngày xưa đây?
Cô dần trở nên trầm lặng ít nói, cũng chẳng còn bao nhiêu kì vọng, dần dần thì không còn tức giận nữa, biến thành một phu nhân u buồn.
Đây chính là những thay đổi mà tình cảm trong 5 năm mang lại cho cô.
Quá yêu một người, vì cái gọi là tình yêu mà hùa theo anh, từ đó biến thành một con người hoàn toàn khác.
Có những lúc cô cũng thường hỏi lại mình, đây là điều mà cô muốn ư?
Tô Tương còn muốn nói thêm gì đó, điện thoại để trong túi xách của Dung Nhan vang lên.
Dung Nhan lấy điện thoại ra, liếc nhìn tên người gọi đến rồi thẳng tay cúp máy.
Là Mục Viễn Hàng gọi tới, cô không muốn nghe.