Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi Tô Tương nghe nói vị luật sư Chu này từ chối vụ án của Dung Nhan thì cũng gọi điện thoại cho vị luật sư Chu kia, kết quả đối phương tắt máy.
Tô Tương cũng cảm thấy bất đắc dĩ:
"Xem ra không thể trông mong gì vào luật sư Chu rồi."
Vị luật sư Chu này thay đổi thái độ với họ nhanh như vậy, còn tắt máy tránh họ như rắn rết, Dung Nhan lập tức đoán được có thể là Mục Viễn Hàng đã làm gì đó rồi.
Nhưng là cô lại nghĩ, chắc anh không đến mức đê tiện như vậy, hơn nữa, cứ kéo dài không li hôn như vậy, cũng đâu có lợi gì cho anh đâu, không phải sao?
Cho nên Dung Nhan thuyết phục mình tin rằng vị luật sư Chu này chỉ là bận quá, không có thời gian xử lý vụ án của cô:
"Cứ quyết định như vậy đi, em lại tìm luật sư khác cũng được."
Lần này cũng không cần ngủ nữa, cô thừa dịp con gái còn chưa thức dậy lên mạng tiếp tục tìm luật sư khác.
Sáng sớm, lúc Mục Viễn Hàng trở lại căn nhà ở Thư Hương Môn Đệ, căn nhà vô cùng lạnh lẽo.
Lúc đổi giày ở cổng vòm, nhìn thấy chìa khóa và mấy tấm thẻ ngân hàng đặt ở trên đó, con ngươi đen vốn có phần mỏi mệt nháy mắt trầm xuống.
Anh cầm mấy thứ này xụ mặt bước vào phòng thay quần áo, liền nhận ra quần áo của cô đã xê dịch ít nhiều. Bởi vì cô quen xếp tất cả quần áo ngay ngắn chỉnh tề, cho nên bây giờ anh chỉ liếc một cái là thấy ngay sự khác thường.
Cô chỉ mang mấy món quần áo đi thôi, mấy món đồ hiệu mới nhất anh tiện tay mua cho cô lúc đi công tác nước ngoài cô không mang đi món nào, treo ngay ngắn chỉnh tề trong tủ quần áo, trông vô cùng cô quạnh.
Quần áo của con gái cũng bị mang đi một ít, cầm chìa khóa và thẻ ngân hàng bị bỏ xuống một cách quyết tuyệt trong tay, Mục Viễn Hàng giận đến đau đầu.
Trùng hợp lúc này lại nhận được điện thoại của vị luật sư Chu được cô ủy thác kia, vị luật sư Chu kia cung kính báo cáo với anh trong điện thoại:
"Cậu Mục, vừa nãy tôi từ chối làm luật sư của cô Mục, anh xem…"
Anh không kiên nhẫn cắt ngang:
"Số tiền đã hứa với anh sẽ được chuyển nhanh thôi.”
Đúng vậy, anh bỏ ra một số tiền lớn, để cho vị luật sư Chu kia không nhận vụ án của cô.
Không chỉ là vị luật sư Chu này, sau này hễ cô mời luật sư nào, anh cũng sẽ làm như vậy.
Không phải cô muốn ly hôn sao? Vậy anh chống mắt lên nhìn, không mời được luật sư, cô định thắng vụ ly hôn này kiểu gì.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với luật sư Chu, Mục Viễn Hàng lại gọi cho Dung Nhan, anh muốn lập tức cảnh cáo cô, nhưng mà câu trả lời lại là anh không có cách nào gọi cho cô được.
Cuối cùng anh đành phải gọi điện thoại cho em gái mình - Mục Phồn:
"Vì sao anh không gọi điện cho chị dâu em được?"
Năm năm qua, bởi vì đã quen, lúc anh nói chuyện với Mục Phồn sẽ gọi Dung Nhan là chị dâu em theo bản năng.
Mới sáng sớm, Mục Phồn vẫn còn đang ngủ, bị anh đánh thức như vậy thì rất là khốn khổ. Nhưng cô lại là một cô gái tốt tính, lập tức ngắt điện thoại của anh thử gọi cho Dung Nhan xem sao.
Sau đó làm hết chức trách báo cáo lại cho anh mình:
"Anh ơi, điện thoại của chị dâu vẫn gọi được bình thường mà, em mới gọi xong, còn nói chuyện với chị ấy mấy câu nữa chứ."
Mục Viễn Hàng không kịp nói gì, thì nghe Mục Phồn gào bên kia:
"Úi chà, anh à, chẳng lẽ số của anh bị chị dâu cho vào sổ đen rồi sao?"
"Sổ đen?"
Giọng của Mục Viễn Hàng không thể lạnh hơn được nữa, nhờ phúc của người phụ nữ kia, đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến từ này.
Sau khi Mục Phồn nhiệt tình giới thiệu cho anh cho số vào sổ đen là có ý gì, cảm xúc anh chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ nổi trận lôi đình thôi.