Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ở trong nhà trẻ, các bé hay hát bài bố ơi mình đi đâu thế: Trong nhà của con có người ngầu lắm, ba đầu sáu tay đao thương bất nhập.
Cái câu ngầu lắm này bé đồng ý, ba của bé cũng ngầu lắm luôn, rất ít cười.
Ba đầu sáu tay đao thương bất nhập, câu này hình như cũng đúng, bởi vì mẹ nói ba giỏi lắm, rất biết kiếm tiền.
Nhưng mà câu "Bàn tay của ba hơi thô ráp, dắt tay con học đi ", bé cảm thấy câu này không đúng, bởi vì bé không nhớ ba có từng nắm tay bé không.
Bé cũng có hỏi mẹ, có thể để cho ba tới đón bé một lần không, nhưng mà lần nào mẹ cũng nói ba rất là bận, không có rảnh, có khi chủ nhật đi khu vui chơi, cũng là mẹ đi theo, bởi vì ba phải tăng ca, không có thời gian.
Cho nên thật ra trong lòng bé giận ba lắm, cho nên sáng nay bé mới cố ý mặc như vậy chọc giận ba, ai ngờ được ba lại không giận.
Hừ, không vui.
Chẳng qua, lúc này ba dùng cách khiến bé bất ngờ xuất hiện trước nhà trẻ, xuất hiện tại trước mặt bé, bé lại cảm thấy không giận ba cho lắm.
Bé nghĩ, có lẽ là trước kia ba bận quá, cho nên không có thời gian bầu bạn với bé, đón đưa bé.
Thế giới của trẻ con đơn giản hồn nhiên như thế, yên hận giận ghét trong thế giới của người lớn tạo thành sự bỏ qua đối với con trẻ, trong đầu của trẻ con, chỉ một câu quả thật bận quá thì bỏ qua ngay.
Dung Nhan nhìn thoáng qua vẻ vui mừng của con gái, sau đó quay đầu thì nhìn thấy Mục Viễn Hàng đang cất bước đi tới, cô cau mày lại thật chặt, kéo con gái tới bên người mình theo bản năng, rồi cảnh giác nhìn anh.
Cô cho rằng, lúc nãy cô nói tới mức như vậy, anh nên biết khó mà lui.
Ai có ngờ, anh không những không đi, ngược lại còn qua đây.
Đúng là vô liêm sỉ, chẳng lẽ anh muốn giành con với cô giữa đường hay sao?
Nghĩ vậy, cô kéo con gái vào trong lòng, mới phát hiện trên người bé con lạnh thật là lạnh, lập tức trầm mặt xuống, cũng chẳng quan tâm người đàn ông đang đi qua, cúi đầu hỏi con gái:
"Noãn Noãn, hôm nay con không mặc áo khoác à?"
Thật ra vừa mới nhìn thấy con gái, bản năng làm mẹ đã nói cho cô biết con gái hôm nay mặc hơi ít, chỉ mặc một chiếc váy và áo dệt kim hở cổ, tuy bây giờ thời tiết đã dần chuyển ấm, nhưng sáng và tối vẫn còn lạnh, ăn mặc như thế thật là quá mỏng với một cô bé sức khỏe không tốt.
"Không mặc, chỉ mặc vậy thôi, con không lạnh mà."
Đối mặt với câu hỏi của cô, cô bé háo thắng nói mình không lạnh, nhưng vừa nói xong, một trận gió thổi qua, cô bé khóc không ra nước mắt ôm chặt cánh tay mũm mĩm của mình, chột dạ cúi đầu.
Được rồi, bé thừa nhận, bé đã muốn mặc bộ quần áo như thế này lâu rồi, nhưng mà hồi trước lần nào mẹ cũng bắt bé mặc áo khoác hết, bé cảm thấy mặc vậy rất xấu, hôm nay nhân lúc mẹ không ở nhà, bé bèn tự do tự tại mặc kiểu quần áo mình thích...
Cơn giận của Dung Nhan lập tức dâng lên, vừa lúc Mục Viễn Hàng đi đến bên cạnh, cô mắng ngay cho một trận:
"Mục Viễn Hàng, trời lạnh như vậy, ra ngoài mà anh cũng không biết mặc thêm áo khoác cho con hả?"
Mục Viễn Hàng mới vừa đi tới đã bị cô la rầy như vậy, tâm trạng của anh vốn đã khó chịu, giờ càng giận hơn:
"Tự con bé muốn mặc như vậy, mắc mớ gì tới tôi? Chẳng lẽ bản thân con bé không biết lạnh nóng hay sao?"
Dung Nhan giận đến mức nước mắt cũng đảo quanh trong hốc mắt:
"Con bé mới hơn ba tuổi, biết lạnh nóng gì chứ? Con bé có biết thời tiết sẽ thay đổi thất thường không? Nếu bây giờ con bé có thể tự lo thì còn cần cha mẹ làm gì?"