"Viêm loét dạ dày, phổi yếu, có dấu hiệu tim?" Nhìn vào tờ xét nghiệm của Bạch Phàm, Lâm Minh cau mày. Cái quái gì đây? Không phải tủy không sản sinh thêm hồng cầu thôi sao? Sao bây lại kéo theo một đống bệnh tật thế này? Lòng thầm lôi 18 đời tổ tông nhà tên vương tử chết dẫm kia ra chửi rủa, hắn không quên liên lạc với cô bạn cũ còn đang ở Mỹ.
"Xuê! Cậu khẳng định cậu đang nuôi người chứ không phải nuôi một cái ấm sắc thuốc ấy chứ?" Nhận được hồ sơ bệnh lí của Bạch Phàm, cô gái này liền cảm thán một câu. "Ôi Minh Nhi xinh đẹp, tiểu tình nhân này nuôi cũng quá tốn kém rồi!" Nói xong, cô nàng còn không biết điều thở dài khiến hắn máu dồn tận não.
Con ranh này từ khi nào gan quá vậy?
"Bạch Tuệ Lâm! Cmn cậu có chữa không?"
"Xuê! Chả ai nhờ người khác bằng cái giọng hách dịch ấy hết." Bên bàn cầu Tây xa xôi, Bạch Tuệ Lâm mân mê lọn ánh kim nói. "Được thôi, nể tình bạn mười mấy năm, tôi sẽ giúp cậu! Tháng sau tôi về, liệu hồn...."
"Tút...tút...tút..." Chết tiệt! Mình chưa nói xong đã cúp máy rồi!? Tên bất lịch sự! Bạch Tuệ Lâm rủa thầm. Nhìn vào màn hình laptop, đôi mắt đen láy ánh lên tia ngờ vực.
"Bạch Phàm? Nhóm máu AB Rh-? Cậu ta...?" Suy nghĩ một phút, cô đứng bật dậy, vớ lấy điện thoại, quay một số. "Tiểu Thủy, mau giúp tôi điều tra một nam thanh niên tên Bạch Phàm. Đúng vậy, là tiểu tình nhân của Lâm Minh."
Nếu như suy nghĩ của cô là đúng, thì Bạch lão tam, đừng hòng Bạch Tuệ Lâm này tha cho ông!
________________________________________________________________________________
Cúp điện thoại, Lâm Minh quay ra nhìn con người đang chiến đấu hăng say với bát cháo, thật không biết làm sao. Từ khi tỉnh lại, dưới sự dỗ (đe) dành (dọa), Bạch Phàm có sức sống hơn. Cậu bắt đầu biết tự lo cho bản thân, cười nhiều hơn, và đặc biệt dính người. Nhưng không sao, hắn thích.
"Anh Minh, anh không phải đi làm sao?" Bất chợt, Bạch Phàm quay ra hỏi một câu. Khi này, Lâm Minh mới có lương tâm nhớ đến đàn em và vị trợ lí của mình.
"Không sao đâu! LIễu Liễu và trự lí Thẩm sẽ lo được!" Hình như lần trước Liễu Liễu gọi điện nói lô hàng làm sao ấy nhỉ? Nhưng ngay lập tức, hắn vứt chuyện này ra sau đầu. Chăm vợ quan trọng hơn.
Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì bây giờ không phải mùa cao điểm, nếu không trên dưới ba trăm nhân viên Lâm thị chỉ còn nước cạp đất mà ăn mất! Không biết liệu khi biết suy nghĩ trong đầu tổng tài nhà mình, Thẩm trợ lí và Uông Lưu có khóc tiếng Mán hay không.
End chương 35
________________________________________________________________________________
Đây nhé, tôi thỏa mãn mong ước muốn nhai đường của mấy cô rồi đây nhé! Thấy tôi đáng yêu không nà?
Giỡn xíu! Mọi người góp ý xem công quân làm sản xuất buôn bán gì đi. Đầu tiên tôi định để cho ảnh làm Tổng tài Tập đoàn chuyên sản xuất đồ chơi tình thú:))) Nhưng nghĩ đến mai sau thụ quân lại đem khoe: "Chồng em chuyên sản xuất s*xtoy ạ." thì nó lại đm:)))
P/s: Mấy cô hông được bắt nạt tuôi! Hông được dọa tuôi! Tuôi hông sợ đâu! Bắt nạt là tuôi dỗi đó! Dỗi là tuôi mách Nhã đó! Tuôi cũng là công chúa, tuôi cũng bị tổn thương!!!