Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau

Chương 4: Cách biệt sinh tử



Hứa Minh Chính hỏi Linh Tố: “Gần đây cậu có chuyện gì sao? Lúc nào cũng thấy cậu tâm thần bất định, vội vội vàng vàng, trên lớp thì không tập trung. Trước đây cậu có như thế này đâu?”

Linh Tố đương nhiên hiểu rõ sự bất thường của mình.

“Cậu chưa bao giờ lơ đãng như thế này. Lại còn thường xuyên mỉm cười vô cớ hoặc buồn bã vu vơ. Linh Tố, có phải bệnh tình em gái cậu có chuyển biến không, có khó khăn gì cậu nhất định phải nói ra đấy.”

Tiểu Hứa đúng là một chàng trai tốt. Linh Tố cảm kích vỗ vai cậu.

“Có điều,” Hứa Minh Chính đột nhiên đổi giọng, nói, “Mình lại rất thích bộ dạng hiện nay của cậu.”

Linh Tố giống như một bức điêu khắc tinh xảo được ban tặng cho sự sống, có cảm xúc, biết buồn biết vi, đôi mắt thâm trầm ánh lên tia sáng lạ thường.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến Thẩm Linh Tố tìm lại được xúc cảm thiếu nữ mà cô đánh mất bao lâu nay. Biểu hiện lúc này của cô mới thực sự giống một thiếu nữ mười bảy tuổi bình thường.

Linh Tố chống tay lên mặt bàn, tì cằm nghĩ ngợi, ánh nắng ngoài cửa sổ làm nổi bật khuôn mặt nghiêng kiều diễm của cô.

Thầy giáo ôm tập bài thi bước vào lớp, bắt đầu trả lại bài thi đã chấm xong cho cả lớp.

Lúc bài thi được phát đến tay, Linh Tố liếc nhìn điểm số một cái, trong đầu nổ ầm một tiếng, giống như có vật gì đó bị nổ tung, nhất thời cô không nghe thấy gì, không cảm nhận được gì, chỉ thấy hoa mắt choáng váng, mặt mày trắng bệch.

Không ngờ lại thấp hơn bài thi lần trước đúng ba mươi điểm. Đây quả là một con số đáng sợ!

Hứa Minh Chính thò đầu qua muốn xem bài thi của cô. Lúc này Linh Tố bất chợt không khống chế được cảm xúc của mình, cô giật bài thi lại, bực mình quát: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Tiểu Hứa chưa bao giờ bị cô đối xử như thế, giật mình đánh thót, hỏi: “Cậu sao vậy Linh Tố?”

Linh Tố sầm mặt một lúc, sau mới thở dài một hơi, đặt bài thi lên mặt bàn, “Cứ thế này thì mình chẳng cần bước vào phòng thi làm gì nữa.”

“Điểm không cao, nhưng lần sau vẫn còn cơ hội mà.” Tiểu Hứa an ủi cô.

“Không biết tại sao, những thứ mình đã thuộc làu làu, bây giờ lại biến mất không một dấu vêt.”

“Do cậu lo lắng quá đó thôi.”

“Có lẽ cậu đã đúng, Linh Tịnh nói nó định chờ mình thi xong mới phẫu thuật. Nó sợ ca phẫu thuật chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ ảnh hưởng đến bài thi của mình.” Linh Tố ủ rũ đổ người lên mặt bàn.

“Ca phẫu thuật nguy hiểm lắm à?”

“Mình nói thật với cậu một câu, bất kì lúc nào con bé cũng có thể không tỉnh lại được nữa.”

“Nhưng nhất định vẫn phải tiến hành phẫu thuật sao?”

“Dù sao cũng phải liều một phen đúng không?” Linh Tố thê lương nói, “Nữ tử Thẩm gia đời này không thể nhẫn nhịn chịu đựng như những bậc tiền bối được. Đã sinh ra với một bộ óc sáng suốt và một đôi tay khỏe mạnh, thì phải tự mình mở ra con đường mà mình muốn đi.”

Thầy giáo cầm miếng lau bảng gõ lên mặt bàn, ra hiệu cho cả lớp giữ trật tự. Sau đó thầy nói: “Lần kiểm tra này, em Lưu Phi Vân đạt điểm cao nhất.”

Cô gái tóc uốn xoăn ngồi đằng trước Linh Tố dương dương đắc ý quay đầu lại, nhướn mày nhìn cô khiêu khích.

Cuối cùng cô ta đã có thể giẫm lên đầu con bé nghèo rớt này rồi.

Linh Tố chỉ cúi đầu mỉm cười.

Hứa Minh Chính là người hiểu cô nhất, vội vàng hỏi: “Sao thế?”

Linh Tố nói: “Có một người đứng sau lưng cô ta.”

“Ai thế?”

“Một cô giáo đã thắt cổ tự tử trên cây sồi trong sân vận động thời cách mạng văn hóa.”

Hứa Minh Chính vô cùng bối rối. Điều làm cậu kinh ngạc hơn là, Linh Tố thường ngày rất biết cách nhẫn nhịn, nhưng lúc này nụ cười nơi khóe miệng của cô lại chất chứa sự châm biếm và giễu cợt chưa từng có, thi thoảng cô đưa mắt liếc về phía Lưu Phi Vân, ánh mắt sắc như dao.

Thẩm Linh Tố của lúc này hoàn toàn xa lạ.

Đến giờ ra chơi, Lưu Phi Vân tiến về phía cô, hất hàm sai cô: “Thẩm Linh Tố, cậu chép đáp án bài thi môn lịch sử sáng nay lên tấm bảng cuối lớp để cả lớp đối chiếu đáp án.”

Hứa Minh Chính liền cướp lời: “Trực tiếp in cho mỗi người một tờ đáp án không phải hay hơn sao?”

Vốn dĩ Lưu Phi Vân có thiện cảm với Hứa Minh Chính, sớm đã ngứa mắt khi thấy cậu ngày ngày bám lấy Linh Tố, bây giờ thấy cậu ra mặt bảo vệ Linh Tố, thì càng căm phẫn, vặc lại nói: “Quỹ lớp không đủ dùng, cậu trả nhé?”

Hứa Minh Chính còn định nói tiếp, nhưng Linh Tố bỗng giơ tay chặn trước mặt cậu, cô đứng dậy, đón lấy tờ đáp án bước về phía cuối lớp.

Linh Tố mất nguyên một tiết tự học mới chép xong đáp án lên bảng. Lúc ra chơi, Lưu Phi Vân xách một chậu nước, đứng trên ghế lau dãy cửa kính cuối lớp, cô ta làm bộ lau một hồi, đột nhiên bàn tay nới lỏng, nước bắn ra tung tóe, một mảng đáp án Linh Tố chép trên bảng bị nước cuốn trôi, còn hại Linh Tố nửa thân trên ướt sũng.

Mấy học sinh trong lớp trợn mắt im bặt, Lưu Phi Vân hất tay một cái, nói với Linh Tố lúc này đang thu dọn sách vở: “Xin lỗi nha. Phiền cậu bổ sung lại chỗ bị thiếu vậy.”

Linh Tố ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, dường như đang tóe lửa. Có nam sinh không biết tốt xấu còn hét lên: “Ha, hai cậu đánh nhau một trận cho xong đi.”

Linh Tố chỉ nở một nụ cười quái dị, ung dung lướt qua Lưu Phi Vân.

Hôm sau đến trường, Hứa Minh Chính phát hiện bầu không khí có gì khác lạ. Nhiều học sinh túm năm tụm ba thì thầm bàn tán, bộ dạng vô cùng kì bí.

Cậu túm lấy một học sinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Học sinh đó trưng ra vẻ mặt quái dị, nói: “Nghe nói bên kí túc xá nữ có quỷ.”

Hứa Minh Chính chớp mắt một cái.

“Lưu Phi Vân của lớp mình đó, không phải cậu ấy ở kí túc xá sao? Nghe bạn cùng phòng nói, đêm qua lúc sắp đến giờ cắt điện, cậu ấy đang thu dọn chăn chiếu thì phát hiện trên giường có rất nhiều lá cây. Ai cũng cảm thấy kì lạ. Không ngờ sau khi đèn tắt, cậu ấy lên giường buông màn, quay đầu nhìn thì thấy ở cuối giường… có một cô gái tóc dài ngồi đó.”

Dù Hứa Minh Chính là con trai, nghe thế cũng đổ mồ hôi lạnh.

“Ngay lập tức cậu ấy liền gào hét thất thanh, làm các bạn nữ trong tòa nhà đó sợ hết hồn, không ai dám ngủ cả, ồn ào nhặng xị suốt một buổi tối.”

“Không phải là cậu ấy nằm mơ thấy ác mộng à?”

“Ai mà biết được? Nghe nói cô gái đó còn ngẩng đầu cười với cậu ấy, trên cổ có một vết đỏ tím. Mọi người đoán là cô gái đó bị chết do treo cổ.”

Một bạn nữ bên cạnh trách móc: “Đừng nói nữa, không làm bọn này sợ chết khiếp thì các cậu không chịu dừng phải không?”

Cánh nam sinh thấy thế càng nói dữ hơn, huơ tay múa chân nói: “Con quỷ đó mắt đỏ lừ, thè cái lưỡi dài ra, móng tay vừa nhọn vừa dài, nụ cười nanh ác…”

Bỗng một tiếng phì cười bật ra. Linh Tố không biết đã đứng trước cửa lớp từ lúc nào, mặt mày hớn hở nghe các bạn bàn luận.

Hứa Minh Chính khẽ hỏi cô: “Cậu có biết chuyện này không?”

“Chuyện gì? Lưu Phi Vân à?” Linh Tố thong thả ngồi xuống ghế.

“Bố cậu ấy đã xin cho cậu ấy nghỉ ba ngày. Nghe nói cậu ấy sợ đến nỗi thần trí bất định, miệng cứ lẩm bẩm trả lại vật gì đó.”

Linh Tố quay lại nhìn cậu một cái, nói: “Ai bảo cô ta tham lam, nhặt được chiếc nhẫn ở dưới gốc sồi lại đem giấu đi. Đó là di vật mà người yêu quá cố để lại cho cô Triệu.”

“Cô Triệu là ai chứ?”

Linh Tố ngạc nhiên nói: “Cậu quên rồi à, mình vừa nói với cậu hôm qua mà. Cách mạng văn hóa, đấu tố, cây sồi già…”

Cô giơ ngón tay cái thon dài trắng muốt huơ huơ trước mặt Hứa Minh Chính.

Tiểu Hứa vuốt mồ hôi, “Chẳng nhẽ không thể tha thứ cho Lưu Phi Vân được sao? Trước đây cậu không bao giờ bận tâm bọn họ đối xử thế nào với cậu.”

Linh Tố sững người, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt Hứa Minh Chính.

“Mình rất vui vì cậu tin rằng mình có giác quan thứ sáu, nhưng mình không biết là cậu lại cho rằng mình có khả năng điều khiển hồn ma.”

Khuôn mặt Hứa Minh Chính thoắt trắng thoắt đỏ.

Linh Tố mặc kệ cậu, cô mở sách ra bắt đầu học từ mới.

Nhưng buổi chiều khi đến bệnh viện thăm em gái, cô lại thấy hối hận. Trên đời này liệu còn có ai có thể tin tưởng ủng hộ cô vô điều kiện như Tiểu Hứa đây? Không thể chỉ vì một chút hờn dỗi mà đánh mất một người bạn được đúng không?

Em gái cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, hỏi: “Ở cạnh em chán đến thế à, làm chị ngồi đờ ra mãi?”

Linh Tố gãi gãi đầu: “Em cứ nhất định không chịu làm phẫu thuật, nên chị mới buồn phiền đó.”

“Chờ đã,” Mắt Linh Tịnh bỗng sắc sảo, “Chị vừa làm gì thế?”

“Chị bảo em không chịu làm phẫu thuật?”

“Không không! Chị vừa gãi đầu!”

Linh Tố nhăn nhó: “Chúng ta đều tiến hóa từ loài khỉ, làm động tác này cũng đâu đến nỗi mất mặt lắm.”

Linh Tịnh cười: “Hồi trước chị luôn vuốt nếp váy cho phẳng phiu rồi mới ngồi xuống, sau đó đặt tay lên đầu gối.”

“Em thích bộ dạng ngoan hiền đó phải không?”

“Em thích chị như thế này hơn.” Linh Tịnh nhấn mạnh từng chữ.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh của em gái, Linh Tố không rời khỏi bệnh viện ngay. Cô đang bước đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thê thảm, ai đó không ngừng kêu gào: Đừng bỏ mẹ con ơi. Đừng bỏ mẹ con ơi.

Bước chân của cô không nghe lời chủ, đi thẳng lên phòng bệnh trẻ em ở trên tầng ba.

Một đôi vợ chổng trẻ đang tựa vào nhau ở ngoài phòng bệnh đặc biệt, người mẹ trẻ khóc lóc vô cùng thê lương. Bên trong cửa kính, nhiều bác sĩ và y tá đang vây quanh một em bé sơ sinh nhỏ xíu nằm trên giường, đang cố gắng chống chọi với thần Chết.

Thật là đáng thương, em bé còn nhỏ quá, cơ hồ chưa đến một tuổi, nhưng toàn thân cắm đầy dây nhợ, hô hấp hoàn toàn phụ thuộc vào máy móc. Em bé không chút sinh khí, tựa như một con búp bê mà thôi.

Ngoài hành lang có một em bé đang ngồi trên ghế, tầm ba, bốn tuổi, mặc quần áo ngủ, tay ôm con gấu bông.

Linh Tố bước về phía đứa bé, ngồi xổm trước mặt nó. Đứa bé im lặng nhìn cô, trong đôi mắt đen nhánh hình như thấp thoáng bóng quỷ.

Linh Tố thân mật hỏi: “Nói cho chị nghe, em tên là gì vậy?”

Đứa bé lạnh lùng nhìn cô vài giây, rồi nói: “Em tên là Nhân Nhân.”

“Bố mẹ em đâu rồi?”

Đứa bé giơ tay ra, chỉ vào đôi vợ chồng đang đau đớn khóc lóc.

“Sao họ lại khóc thế?”

“Bởi vì em trai sắp chết rồi.”

“A.” Linh Tố thở dài: “Vậy em không buồn sao?”

Nhân Nhân oán hờn nói: “Sao em phải buồn chứ? Bố mẹ có em trai thì chẳng cần em nữa! Sao nó lại sinh ra làm gì chứ?”

Linh Tố mỉm cười dịu dàng nói: “Nhân Nhân, như thế là không đúng. Bất luận em có thế nào, thì em vẫn luôn là cục cưng duy nhất trong lòng bố mẹ em, vĩnh viễn không ai có thể thay thế được em cả. Em là chị, sao lại bắt nạt em trai chứ?”

Đứa bé ấm ức dẩu môi: “Nhưng mà bố mẹ đã quên em rồi.”

“Không có bố mẹ nào lại quên con của mình cả.”

“Vậy tại sao kể từ khi có em trai, bố mẹ không buồn nhìn em lấy một cái, cũng không nói chuyện với em nữa?”

Linh Tố buồn bã nói: “Bởi vì Nhân Nhân đã rời xa thế giới này rồi, họ không nhìn thấy em nữa.”

“Nhưng em ở ngay đây mà!” Đứa bé bỗng òa khóc.

Linh Tố vuốt ve mái tóc nó, “Trên đời này, có rất nhiều thứ chúng ta có thể nhìn thấy được, nhưng cũng có rất nhiều thứ chúng ta không thể nhìn thấy được. Nhưng không phải vì chúng ta không nhìn thấy mà những thứ đó không tồn tại. Ví dụ như Nhân Nhân, mặc dù bố mẹ không nhìn thấy em, nhưng chắc chắn họ luôn luôn tin rằng em vẫn ở bên cạnh họ.”

“Em không tin!” Cô bé nghẹn ngào.

“Ngoan nào.” Linh Tố dỗ nó, “Nào, lại đây nghe xem, mẹ em đang nói gì.”

Đúng lúc người mẹ trẻ ngừng tiếng khóc, bà nói: “Cứ tưởng là Nhân Nhân đầu thai về nhà mình, không ngờ cuối cùng cũng không giữ được con.”

Người chồng cũng vô cùng đau đớn nói: “Nếu như Nhân Nhân trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ bảo hộ cho thằng bé.”

Nước mắt của Nhân Nhân lăn xuống xối xả thành dòng.

Linh Tố giơ tay ra, nhẹ nhàng nói: “Nào, Nhân Nhân, đưa gấu bông cho chị.”

Đứa bé luyến tiếc chìa con gấu bông ra.

Linh Tố đón lấy, dồn lực vào hai bàn tay, con gấu bông lập tức tan thành bụi trong bàn tay cô, thoáng cái biến mất trong không trung, không để lại dấu vết gì.

Trong phòng bệnh, nỗ lực của các bác sĩ cuối cùng cũng gặt hái được thắng lợi, một bác sĩ bước ra nói: “Đứa bé đã qua được nguy hiểm, tình trạng sức khỏe tương đối lạc quan.”

Đôi vợ chồng mừng rỡ ôm lấy nhau, không ngừng cảm ơn bác sĩ và thần linh.

Linh Tố quay đầu nhìn chiếc trường kỉ trên hành lang, đâu còn hình bóng của đứa bé nữa. Nó đã hoàn thành sứ mệnh, yên lòng r đi rồi.

Người còn sống nặng lòng vì người đã khuất, người đã khuất khắc khoải nhớ nhung người còn sống, thật là khiến người ta thương cảm.

Mặc dù không nhìn thấy đứa bé nữa, nhưng có một người đứng cách đó không xa, đang mỉm cười với Linh Tố.

Linh Tố hơi sững người, gặt đầu chào người đó, “Bạch tiên sinh.”

Bạch Sùng Quang đã cạo râu, cắt tóc, quần áo chinh tề, quả nhiên anh tuấn tiêu sái, phong độ hơn người. Cộng thêm nụ cười rạng rỡ, khác biệt một trời một vực so với lần gặp trước.

Bạch Sùng Quang là người khí khái hào sảng, tự cho đã thân quen với Linh Tố, mở miệng liền tán dương: “Mới vài ngày không gặp mà em đã xinh đẹp hơn nhiều.”

Linh Tố vừa bực mình lại vừa buồn cười, biết anh chỉ là đang trêu chọc cô, nên cũng vui vẻ trả lời: “Hôm nay nhìn anh cũng đẹp trai phong độ hơn rất nhiều.”

Bạch Sùng Quang nghe thế thì rất đỗi vui mừng, chỉ vào mái tóc mình khoe khoang: “Kiểu tóc này tốn một nghìn tệ đấy, nhìn được chứ?”

Linh Tố vừa kinh ngạc vừa buồn cười, nói: “Quả nhiên là một kiểu tóc đắt tiền.”

Bạch Sùng Quang cười: “Tôi thích nghe em nói chuyện.”

Linh Tố hỏi: “Sao anh lại đến đây vậy?”

“Tôi có bạn làm việc ở đây, về nước thì cũng nên đến thăm cậu ta. Em thì sao?”

“Em gái em nằm ở bệnh viện này.”

“A, tôi nhớ ra rồi. Bội Hoa đã từng nói với tôi. Chắc em vất vả lắm.”

Linh Tố quay đầu đi chỗ khác: “Cũng bình thường ạ.”

Bạch Sùng Quang hỏi: “Em ăn cơm chưa? Bây giờ về trường hay về nhà?”

Linh Tố biết anh định đưa cô về, trong đầu cô chợt lóe lên một ý tưởng, cô nói: “Chốc nữa em phải đến thư viện trả sách.”

“Để anh đưa em đi.” Bạch Sùng Quang giơ tay ra, “Rất vui lòng được phục vụ tiểu thư xinh đẹp.”

Linh Tố nửa cười nửa mếu.

Không ngờ Bạch Sùng Quang lại rất thông thạo thư viện này. Anh nói với Linh Tố: “Hồi đó Bạch gia cũng quyên tiền, anh có tham gia buổi lễ cắt băng khánh thành.”

Linh Tố thuận đà hỏi: “Lâm Lang có đến không?”

“À, con bé đứng trong hàng ngũ cầm băng. Anh còn nhớ hôm đó nó mặc một bộ lễ phục màu bạc, rất kiều diễm ngọt ngào như sương mai.” Bỗng chốc ánh mắt của Bạch Sùng Quang chan chứa thương yêu dịu dàng.

Linh Tố cười nói, “Cậu ấy thường xuyên đến đây ạ?”

Bạch Sùng Quang cười, “Lâm Lang à? Con bé không phải là người có thể im lặng ngồi đọc sách. Có điều khi đó nó phải viết luận văn tốt nghiệp, cũng có đến đây tìm tài liệu. Sau đó em cũng biết rồi đấy, nó đã ra đi trước lễ tốt nghiệp.”

Linh Tố hỏi: “Lúc ra đi, cậu ấy có được thanh thản không ạ?”

Bạch Sùng Quang im lặng một lát, mới nói: “Tôi không được nhìn nó lần cuối. Nhà tôi không ai biết nó bị bệnh tim, càng không biết là sau khi nhập viện thì nó không ra khỏi đó nữa. Lúc đó tôi ở xa, khi về đến nơi thì nó đã được nhập quan rồi.”

“Vì thế anh ngày đêm nhớ nhung cậu ấy?”

Bạch Sùng Quang mỉm cười với Linh Tố, “Cho dù có kịp tiễn Lâm Lang đi hay không, tôi cũng sẽ luôn nhớ con bé.”

Có những tình cảm cứ dai dẳng triền miên như thế mãi.

Linh Tố dẫn Bạch Sùng Quang lên tầng hai, “Sách em gái em cần tìm ở đây, anh chờ em một chút nhé.”

Cô bước vào góc sâu nhất. Trong góc tối đó, một thiếu nữ tóc dài đang ngồi im lìm, dường như đang đợi cô.

“Mình dẫn một người đến đây.” Linh Tố nói.

Lâm Lang ngẩng đầu: “Mình cảm nhận thấy rồi.”

“Anh ấy là chú của cậu. Mình muốn để cậu gặp anh ấy, biết đâu sẽ giúp ích được gì đó cho cậu.”

Bạch Sùng Quang đã bước đến gần Linh Tố, vừa đi vừa lớn tiếng nói: “Linh Tố, khu này là sách dành cho chuyên ngành đại học, em gái em là thần đồng à?”

Linh Tố hấp tấp trả lời: “Nó tự nghiên cứu anh ạ.”

Lâm Lang cũng đứng dậy, bước lên trước một bước lớn.

Bạch Sùng Quang vẫn đang nhìn trái nhìn phải, “Nó tự nghiên cứu chuyên ngành…”

Lời nói còn chưa dứt miệng, đột nhiên một cánh cửa sổ gần đó bật ra, một cơn gió mạnh ùa vào, làm người ta giật mình nhắm chặt mắt lại.

Lâm Lang hai tay ôm đầu, gập người xuống. Linh Tố nhìn thấy khuôn mặt cô nhăn nhó đau đớn, miệng mở to kêu gào không ra tiếng. Tiếng gió vù vù giống như tiếng kêu khóc của cô, vô cùng bi thảm thê lương.

Linh Tố không chống đỡ được sức mạnh dữ dội này, cô vội vàng lùi về sau vài bước.

“Chuyện gì thế này?” Bạch Sùng Quang hét lớn giữa tiếng gió vi vút.

Linh Tố hít sâu một hơi, cố đứng vững, chống lại cơn gió bước về phía sau Lâm Lang, trong lòng thầm nói: “Bình tĩnh đi nào, bình tĩnh đi nào.”

Một lát sau, cơn gió mới yếu dần đi, sau đó dừng hẳn.

Linh Tố thở phào một hơi, ngồi xuống sàn nhà.

Bạch Sùng Quang bộ dạng lếch thếch, không hiểu mô tê gì hỏi: “Vừa rồi là lốc xoáy đi qua sao?”

Linh Tố bối rối, không biết nên nói gì mới phải.

Đúng lúc này, nhân viên quản lý thư viện hốt hoảng chạy lên. Khung cảnh gác hai rất bừa bộn, sách rơi đầy sàn, chỗ nào cũng có lá cây và cành cây. Người này lập tức mặt mày trắng bệch, lớn giọng hỏi: “Sao thế này? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Sùng Quang chìa tay ra nói: “Đừng có hỏi chúng tôi, chuyện này rõ ràng không phải sức người gây ra.”

Nhân viên quản lý vội vò đầu nói, “Tôi sẽ gọi người đến thu dọn. Hai người mau đi đi.”

Lúc này Lâm Lang đang quỳ trên sàn nhà, rụt đầu co ro, mái tóc xõa xượi, chính là hình tượng ma nữ sống động trong truyền thuyết.

Linh Tố trong lòng thầm hỏi cô: “Lâm Lang, cậu không sao chứ?”

Lâm Lang không buồn bận tâm đến cô. Linh Tố rất sốt ruột thầmọi cô mấy tiếng, nhưng Lâm Lang vẫn không có chút phản ứng nào.

Bạch Sùng Quang thấy sắc mặt kì quái của Linh Tố, vội hỏi: “Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Linh Tố lắc đầu.

Nhân viên quản lý bực mình, giục hai người lập tức rời đi.

Bạch Sùng Quang kéo Linh Tố, nói: “Chúng ta về thôi, hôm khác lại đến.”

Linh Tố bất lực, đành theo sau anh. Trước khi bước xuống cầu thang cô quay đầu nhìn thấy Lâm Lang vẫn đang quỳ trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn về phía cô. Ánh mắt u buồn dõi theo bóng lưng Bạch Sùng Quang.

Sau đó Lâm Lang mới quay sang nhìn Linh Tố, lắc lắc đầu.

Không phải anh ấy.

Lúc ra khỏi thư viện, Bạch Sùng Quang vò vò tóc, nói với Linh Tố: “Lúc nãy thật kì quái, hình như anh nghe thấy tiếng một người con gái đang kêu gào.”

Linh Tố “ừm” một tiếng, chậm rãi nói: “Chắc là em đấy.”

Nhìn sắc mặt cô có chút tái mét, Bạch Sùng Quang không yên tâm hỏi lại: “Có thật em không sao chứ? Nào, để anh đưa em về nhà.”

Linh Tố nở một nụ cười cảm kích.

Một tuần sau đó, Linh Tố không gặp bất cứ thành viên nào của Bạch gia nữa. Cuộc sống của cô dần quay về quỹ đạo thường nhật, ngày nào cũng học đến đêm khuya. Cuối tuần có kết quả một bài kiểm tra, mặc dù cô không đạt được thứ hạng cao nhất, nhưng cũng đứng trong top 3.

Các thầy cô giáo cũng được thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ luôn đánh giá cao năng lực của Linh Tố, hi vọng cô có thể trở thành thủ khoa khối xã hội toàn tỉnh, để đem lại vinh quang cho trường. Thời gian vừa qua đột nhiên cô học hành tụt dốc, làm bọn họ sợ hết hồn.

Lưu Phi Vân sau khi quay lại trường, thì đâm ra khiêm nhường thật thà, chăm chỉ hết mình vào việc học. Thi thoảng chạm phải ánh mắt của cô ta, Linh Tố nhận thấy trong đó có vài phần sợ hãi, vài phần căm ghét và vài phần hối hận. Linh Tố coi như chẳng nhìn thấy gì cả.

Cuối tuần, sau khi vào thăm em gái, Linh Tố bước ra cổng lớn của bệnh viện. Đột nhiên có người bấm còi xe bíp bíp hai tiếng gần vệ đường.

Linh Tố quay đầu nhìn, thì thấy Bạch Sùng Quang đang thò đầu ra cửa kính xe.

Linh Tố chạy đến hỏi: “Sao anh lại ở đây thế này?”

“Anh đến gặp em.” Bạch Sùng Quang nói.

Linh Tố cười: “Gặp em để làm gì chứ?”

Bạch Sùng Quang thuận miệng liền nói: “Vì em rất đẹp.”

Linh Tố hơi sững người, rồi phì cười thành tiếng: “Anh Bạch, có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra.”

Bạch Sùng Quang mở cửa xe, “Vào xe đi rồi hẵng nói.”

Linh Tố ngồi vào trong xe.

Bên trong xe rất rộng rãi, Linh Tố và Bạch Sùng Quang ngồi đối diện nhau. Bạch Sùng Quang gõ lên cửa kính, ra hiệu cho tài xế lái xe đi.

Đúng là tác phong của người giàu mà.

Bạch Sùng Quang vào thẳng vấn đề nói: “Linh Tố, anh nghe nói em có dị năng.”

Anh vừa dứt lời, Linh Tố đã bật cười, cô cảm thấy con người trước mặt thật đáng yêu. Tiếng cười của cô vui vẻ trong trẻo, nghe vui tai tựa tiếng chuông.

Bạch Sùng Quang lớn hơn Linh Tố tầm sáu, bảy tuổi, đột nhiên bị cô cười nhạo, thì thấy mất thể diện lắm. Từ hồi cấp ba anh đã có người yêu, có loại con gái nào mà anh chưa từng tiếp xúc chứ? Duy chỉ có cô gái Thẩm Linh Tố nửa tiên nửa tà này mới khiến anh hoàn toàn không kiểm soát được, bị xỏ mũi dắt đi.

Linh Tố không cười nữa, hỏi: “Bọn họ nói về em như thế nào?”

Bạch Sùng Quang ho khẽ một tiếng. Cô gái này thật là, lần đầu tiên gặp rõ ràng trầm tĩnh thoát tục như người xuất gia, bây giờ lại liếc xéo người ta, ánh mắt thích thú phấn khởi, chẳng thua kém gì cô nàng Bạch gia đanh đá cả.

Anh nói: “Trước giờ anh là người theo chủ nghĩa duy vật.”

Linh Tố đặt tay lên đầu gối, chống cằm nói: “Cũng phải, trên đời này, những chuyện không thể dùng khoa học giải thích được dù sao cũng chỉ là thiểu số.”

Câu trả lời uyển chuyển khôn khéo của cô làm Bạch Sùng Quang phải nhìn cô bằng con mắt khác.

“Bọn họ nói em từng giúp người ta xem phong thủy, còn có thể nhìn thấy hồn ma nữa, có thật thế không?” Anh hỏi.

Linh Tố cười, “Vậy có nói em có thể trừ ma diệt quỷ không?”

“Xem này, giận rồi phải không?” Bạch Sùng Quang vỗ đùi nói.

Linh Tố khẽ lắc đầu: “Bọn họ có nói sai đâu, sao em lại giận chứ? Hàng xóm láng giềng đều biết em là một bà đồng.”

Bạch Sùng Quang chăm chú quan sát cô, giống như đang quan sát người ngoài hành tinh, rồi đột nhiên hỏi: “Anh chưa bao giờ biết lại có một bà đồng xinh đẹp thế này.”

Linh Tố đã có phần miễn dịch với những lời tán dương của anh, cô cười liếc anh một cái, nói: “Thôi đủ rồi. Anh có thể thẳng thắn hỏi chuyện em thế này, em đã vui lắm rồi.”

“Vì sao?”

“Hỏi trước mặt dù sao cũng tốt hơn chế nhạo sau lưng mà.”

Bạch Sùng Quang im lặng.

Linh Tố hỏi: “Anh đến chỉ để hỏi em chuyện này sao?”

Bạch Sùng Quang nói: “Thật sự không phải anh chủ động điều tra đâu, Cũng không biết là nhân viên cấp dưới nào đã nhiều chuyện. Bạch gia lắm chuyện lắm, em căn bản không thể tưởng tượng nổi đâu.”

Linh Tố cũng cảm thấy có chút kì lạ, không biết cô đã làm chuyện gì không thỏa đáng, mà lại có người điều tra về cô.

Lúc này đột nhiên cô nhớ ra một chuyện, vội rút từ trong cặp ra tấm séc mà Bạch Khôn Nguyên đưa cho cô, chìa ra trước mặt Bạch Sùng Quang.

“Tấm séc này em không thể nhận được, xin anh Bạch giúp em trả lại cho Bạch Khôn Nguyên tiên sinh.”

Chỉ một tiếng “Anh Bạch” trong trẻo lại vô cùng hữu dụng, Bạch Sùng Quang nghe thế bèn nhận lấy tấm séc, cũng không hỏi thêm gì.

Bạch Sùng Quang không chế ngự được sự tò mò, hỏi: “Sao em có thể làm được?”

Linh Tố nháy mắt với anh, bảo: “Thật ra tất cả đáp án đều được viết trên khuôn mặt người ta, chỉ là người khác nhìn nhưng không hiểu, còn em nhìn có thể hiểu được mà thôi.”

Bạch Sùng Quang lại hỏi: “Vậy em nhìn thấy trên khuôn mặt anh viết những gì?”

Linh Tố nghiêm túc nhìn anh một hồi, rồi cười khẽ nói. “Ngờ vực, không tin tưởng, phẫn nộ, bàng hoàng, bi thương, thất vọng.”

Bạch Sùng Quang kinh ngạc sờ mặt mình, nhìn biểu cảm của anh, Linh Tố biết là cô đã nói đúng.

Cuối cùng Bạch Sùng Quang nhếch mép cười buồn. Trước giờ anh luôn giữ bộ mặt tươi cười, cũng giống như khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Khôn Nguyên, tất cả chỉ là lớp mặt nạ bên ngoài. Người khác nhìn vào chỉ thấy anh vô lo vô nghĩ, không ngờ tất cả tâm tư của anh lại bị cô gái nhỏ bé này nhìn thấu suốt. Lúc đầu khi người ta bảo với anh cô gái này là một thầy phong thủy, anh còn nghĩ đó chỉ là tin đồn, bây giờ anh không muốn tin cũng phải tin. Trên người Thẩm Linh Tố có một luồng linh khí thần bí.

Chiếc xe dừng lại trước cổng khu tập thể cũ kĩ. Linh Tố mở cửa xe, rồi quay lại nói với Bạch Sùng Quang: “Anh Bạch, em có thể nhìn thấy anh là người không xem nặng danh lợi, anh kiên trì bám trụ nơi này, chắc chắn là có tâm nguyện gì đó chưa được thực hiện. Em không hiểu chuyện của Bạch gia các anh, nhưng em chỉ muốn nhắc nhở anh một câu, trên đời này ác giả thì ác báo, không nên chỉ vì lợi ích trước mắt mà đâm đầu vào ngõ cụt.”

Bạch Sùng Quang trầm ngâm ngồi đó, ánh mắt dõi theo bóng lưng thướt tha đang xa dần.

Linh Tố về đến nhà liền nằm lên sô pha. Đã nhiều ngày nay mẹ và cô không nói gì với nhau, thậm chí mẹ ít khi hiện thân, có lẽ bà không hài lòng với những việc cô làm. Nhưng mà muốn không chế một trái tim trẻ trung, là chuyện khó vô cùng. Mẹ cũng có thời trẻ, mẹ sẽ hiểu cho cô.

Cô cất tiếng gọi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ không cần lo lắng cho con đâu, con biết con đang làm gì mà.”

Khuôn mặt mẹ cô hiện nhạt nhòa: “Con biết sao? Mẹ thấy con không biết thì có.”

“Con vẫn như hồi trước mà mẹ, chỉ là lấy chuyện giúp người làm vui.”

Người mẹ lắc đầu, nói thẳng trọng tâm vấn đề: “Con gái à, con đã động lòng rồi.”

Linh Tố sợ giật thót mình.

Mẹ cô tự lẩm bẩm: “Là số mệnh thì không tránh né được, cũng phải thôi, cũng phải thôi.”

“Mẹ…”‘

“Tinh lực của mẹ có hạn, thời gian không còn nhiều nữa. Con phải tự chăm sóc cho mình.”

“Mẹ phải đi rồi ư?” Linh Tố kinh hoàng.

Mẹ cô nói: “Mẹ cũng không muốn đi. May mà con cũng lớn rồi. Con tháo vát, lại kiên cường, mẹ không có điều gì không yên tâm về con cả.”

“Vậy còn em con thì sao? Dù sao mẹ cũng phải chờ nó khỏi bệnh rồi mới đi chứ?”

Mẹ cô thở dài: “Linh Tịnh… vốn là đứa trẻ không nên được chào đời. Quả nhiên mẹ không chống lại được ý trời.”

“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?” Linh Tố càng lúc càng hoảng loạn.

“Số mệnh đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi. Linh Tố, con đừng hoảng loạn, tất cả mọi chuyện đều có đáp án của nó.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv