Buổi sáng sớm, mưa lớn đập bồm bộp vào cửa sổ, cảthành phố nhỏ chìm trong sương mù âm u.Trong phòng hội nghị của công an huyện, những ngườicảnh sát hình sự chủ chốt ngồi quanh chiếc bàn dài màu đen, ai nấy đều rấtnghiêm túc.
Hành động lần này có thu hoạch lớn. Chỉ trong mấyngày, phía cảnh sát bắt giữ hơn ba mươi kẻ tình nghi, giải cứu hơn bốn mươi ngườibị hại. Tuy nhiên, ‘anh Lỗ’ vẫn như mò kim đáy bể, không rõ tung tích.
Công an tỉnh ra chỉ thị, phát lệnh truy nã ‘anh Lỗ’trong phạm vi toàn tỉnh, tiến hành cuộc lùng bắt quy mô lớn. Tổ hành động doQuý Bạch dẫn đầu coi như kết thúc nhiệm vụ, hôm nay giải tán, mọi người quay vềcương vị của mình, chờ đợi chỉ thị mới.
Sau khi tổng kết ngắn gọn, Quý Bạch mời phó giám đốcLưu phát biểu.
Từ trước đến nay, tác phong mạnh mẽ của phó giám đốcLưu nổi tiếng toàn ngành cảnh sát trong tỉnh. Lần này, chị cũng không ngoại lệ.
Sau khi khẳng định giá trị và thành quả của hành độnglần này, Lưu Dĩnh chuyển đề tài: “Nhưng hành động của chúng ta không thể nói làthành công, thậm chí có thể nói việc sắp thành bị hỏng trong gang tấc cuốicùng. Bởi vì sự sơ suất của một đồng chí, tên tội phạm được Bộ Công an điểmdanh ‘anh Lỗ’ đã trốn thoát ngay trước mắt chúng ta.”
Trong tiếng mưa ào ào như tiếng trống, cả phòng hộinghị càng trở nên yên tĩnh.
Diêu Mông ngồi thẳng người, gương mặt cô hết đỏ lạitrắng bệch.
Ánh mắt Lưu Dĩnh dừng lại trên người Diêu Mông, chịkhông khách sáo phê bình thẳng: “Diêu Mông, chúng tôi phá lệ để thực tập sinhnhư cô và Hứa Hủ tham gia hành động là hy vọng các cô phát huy chuyên ngành củamình. Vậy mà ‘anh Lỗ’ ở trên xe của cô, cô cũng không hề phát giác, còn để côta một mình đi vào nhà vệ sinh, dễ dàng trốn thoát. Tôi không thể tha thứ chosai lầm này. Sau khi quay về, tôi sẽ đưa ra yêu cầu với Cục trưởng các cô, cầnphải kỷ luật người chịu trách nhiệm của vụ việc. Tôi cũng hy vọng cô rút rakinh nghiệm, từ nay về sau nâng cao tính chuyên nghiệp, tuyệt đối không để sailầm tương tự xảy ra.”
Nước mắt trào ra khóe mi Diêu Mông, cô cúi thấp đầu:“... Vâng, thưa phó giám đốc.”
Lưu Dĩnh là người nhằm vào sự việc chứ không nhằmvào cá nhân. Phê bình xong, bắt gặp bộ dạng tủi thân của cô gái trẻ, bực tứctrong người chị vơi đi một nửa. Chị quay sang Quý Bạch: “Tôi không còn ý kiến,chúng ta giải tán cuộc họp.”
Quý Bạch nhướng mắt nhìn Lưu Dĩnh, cất giọng trầm trầm:“Tôi không đồng ý kỷ luật Diêu Mông.”
Mọi người im lặng như tờ, chỉ có tiếng mưa rào ràobên ngoài phòng.
Diêu Mông ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩng đầu, nhìn Quý Bạchqua làn nước mắt. Anh ngồi ở vị trí cách cô không xa, sau lưng anh là bầu trờiu ám ngoài cửa sổ. Gương mặt anh hết sức bình tĩnh và kiên định.
Lưu Dĩnh sa sầm mặt, không lên tiếng. Quý Bạch tựa hồkhông nhìn thấy biểu cảm của chị, tiếp tục cất giọng từ tốn: “Sự việc này đúnglà Diêu Mông sơ suất. Nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là cảnh sát thực tập, thiếukinh nghiệm thực chiến. Tổng hợp toàn bộ biểu hiện của Diêu Mông trong hành độnglần này, tôi cho rằng biểu hiện của cô ấy về cơ bản là xuất sắc.”
Trong phòng càng yên tĩnh hơn. Đám cảnh sát trẻ tuổikhông dám thở mạnh, những người cảnh sát có tuổi không thay đổi sắc mặt, phảngphất không cảm nhận thấy bầu không khí căng thằng xung quanh.
Lúc này, Đại Hồ ho khan một tiếng: “Tôi đồng ý với ýkiến của Quý đội.” Hứa Hủ gật đầu: “Tôi cũng đồng ý.” Giọng cô còn vang hơn ĐạiHồ.
Diêu Mông ngồi giữa hai người, càng cúi thấp đầu.
Lưu Dĩnh đảo mắt qua bọn họ, lại nhìn Quý Bạch chằmchằm: “Nếu cậu nói vậy, trách nhiệm để ‘anh Lỗ’ trốn thoát phải tính thế nào?”
Quý Bạch: “Tôi là tổng chỉ huy của hành động. Nếu cầntruy cứu trách nhiệm, tôi sẽ gánh toàn bộ.”
Lưu Dĩnh ném cuốn vở trong tay xuống bàn: “Quý Bạch,cậu tưởng tôi không thể kỷ luật cậu?”
Quý Bạch trầm mặc, thần sắc anh lãnh đạm. Những ngườikhác không dám lên tiếng, bầu không khí căng thẳng đến cực điểm trong giây lát.
Diêu Mông đột nhiên ngẩng đầu, nghẹn ngào: “Là tôi mắcsai lầm, có kỷ luật cũng nên kỷ luật tôi. Chuyện này không liên quan đến anh ấy...không liên quan đến sếp.”
Phòng hội nghị càng tĩnh lặng, chỉ có tiếng khóc nứcnở của Diêu Mông.
Lúc này, một cán bộ thuộc Công an tỉnh mỉm cười: “Chịlàm cô gái nhỏ sợ hãi rồi kia kìa. Đừng khóc nữa... Quý Bạch, phó giám đốc Lưucũng vì muốn nâng cao tố chất của đội ngũ cảnh sát thành phố Lâm các cậu nên mớicó yêu cầu khắc khe. Ở trên tỉnh, bình thường người khen cậu ác nhất chính làphó giám đốc Lưu, sao chị ấy nỡ kỷ luật tiểu sư đệ?” Quý Bạch và Lưu Dĩnh đều tốtnghiệp khoa trinh sát hình sự trường đại học cảnh sát, hai người coi như cótình đồng môn.
Người cán bộ lại nhìn Lưu Dĩnh: “Tôi thấy Quý Bạchnói cũng có lý, hay là chúng ta về rồi thương lượng sau?”
Quý Bạch gật đầu: “Anh nói đúng, là tôi hơi nóng,không chú ý phương thức biểu đạt. Phó giám đốc Lưu, mong chị bớt giận.”
Lưu Dĩnh vừa rồi rất tức giận, nhưng chạm phải ánh mắtthản nhiên của Quý Bạch, chị không có cách nào bộc phát, chỉ có thể hầm hầm:“Giải tán.”
***
Buổi chiều ngày hôm đó, phó giám đốc Lưu ngồi xequay về tỉnh, Quý Bạch đích thân đi tiễn một đoạn. Trên đường, Lưu Dĩnh mặt nặngmày nhẹ với anh. Đến cuối cùng, chị cười nói: “Được rồi, tôi chấp nhận ý kiến củacậu, không kỷ luật ai hết. Nhưng chuyện này, cậu phải tự mình đến Công an tỉnhbáo cáo.”
“Không có vấn đề gì, tôi nghe lời chị. Sau khi quayvề thành phố Lâm, tôi sẽ đi tỉnh tạ tội.”
“Cái thằng này... Hãy nói với Diêu Mông, con ngườitôi là vậy, hôm nay tôi hơi nặng lời, bảo cô bé đừng nghĩ ngợi nhiều.”
***
Lãnh đạo Công an tỉnh vừa rời đi, những người ở lạinhẹ nhõm không ít. Tô Mục đề xuất, buổi trưa bọn họ đứng ra mời Quý Bạch và nhữngvị khách đến từ thành phố Lâm ăn bữa cơm, thưởng thức các món địa phương. Mọingười ở lại một tối, sáng sớm ngày mai, anh ta sẽ cho xe đưa mọi người về thànhphố Lâm.
Địa điểm là một nhà hàng bên bờ sông, rất gần đồn cảnhsát.
Bên ngoài, mưa vẫn chưa ngừng rơi. Lúc Diêu Mông đếnnơi, chỉ có Tô Mục, Quý Bạch, Đại Hồ và hai cảnh sát ngồi ở chiếc bàn bên cửa sổ,những người khác vẫn chưa xuất hiện.
Hôm nay, sau khi Diêu Mông bị phê bình, những cảnhsát quen biết đều đến an ủi cô. Người không quen biết thì nhìn cô bằng ánh mắtôn hòa và khích lệ. Tuy nhiên, điều đó không quan trọng đối với Diêu Mông, quantrọng là thái độ của Quý Bạch. Tuy trong lòng rất buồn, nhưng mỗi khi nghĩ tớibiểu hiện của anh ngày hôm nay, buồn bã lập tức biến thành ngọt ngào.
Cảnh sát hình sự huyện Hưởng Xuyên làm chủ xị, ngườicủa thành phố Lâm đều ngồi vào vị trí. Chiếc ghế bên tay phải Quý Bạch vẫn còntrống. Tim Diêu Mông đập thình thịch, cô lặng lẽ đi vòng qua Đại Hồ. Nào ngờ vừađi đến sau lưng Đại Hồ, Diêu Mông liền bị anh ta giơ tay kéo cô ngồi xuống cạnhanh ta: “Chỗ đó có người ngồi rồi, cô hãy ngồi ở đây.”
Diêu Mông còn chưa kịp phản ứng, những người đàn ôngkhác đều cười ồ, như thể không nói cũng hiểu. Quý Bạch chỉ cười cười, không lêntiếng phủ nhận.
Đầu óc Diêu Mông mù mờ, huyệt thái dương giật giậtđau buốt.
Một lúc sau, Hứa Hủ thản nhiên ngồi xuống bên cạnhQuý Bạch. Bởi vì Đại Hồ đã dặn dò ‘không được trêu chọc’, đám đàn ông liền thulại nụ cười, giả bộ không nhìn thấy.
Bữa cơm diễn ra trong không khí vô cùng vui vẻ. Cóngười cảnh sát trẻ tuổi uống hơi nhiều, quên mất lời dặn, cầm cốc nói to với HứaHủ: “Chị dâu, kính chị, kính chị!”
Hứa Hủ vừa định giải thích, Quý Bạch kéo tay áo cô:“Bọn họ uống say rồi, kệ bọn họ đi, dù sao ngày mai chúng ta cũng quay về thànhphố.”
Diêu Mông không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.Bữa cơm này cô gần như không động đũa, cũng chẳng mở miệng nói chuyện, mặc dù từđầu đến cuối cô vẫn giữ nụ cười trên môi.
Buổi chiều, mưa càng nặng hạt hơn, bầu trời u ám nhưtầm chạng vạng tối.
Lần này, bọn họ nghỉ ở một khách sạn trong huyện, mỗingười một phòng. Đám cảnh sát hình sự tụ tập vào một phòng đánh bài ầm ĩ. Hứa Hủđược người này người kia mời, uống tổng cộng một chén rượu trắng. Cô về phòngliền lên giường đi ngủ ngay.
Diêu Mông ngồi bên cửa sổ trong phòng của cô, ngắm nhìntrời mưa. Một lúc sau, để ý phòng Quý Bạch ở bên cạnh rất yên tĩnh, cô liền đứngdậy đi ra cửa.
***
Quý Bạch mở cửa, nhìn thấy Diêu Mông, anh hơi ngẩnngười.
Diêu Mông chỉ mặc áo sơ mi mỏng, quần dài đơn giản.Hình như cô bị dính nước mưa, mái tóc dài ướt xõa xuống bờ vai, sắc mặt cô táinhợt. Ánh mắt cô nhìn anh mang một tâm tình trầm lắng mà cuộn trào.
“Quý Bạch.” Diêu Mông khẽ gọi tên anh.
Mưa rơi xối xả, sân bên ngoài khách sạn trở nên trốngtrải tĩnh lặng trong cơn mưa lớn.
Quý Bạch nhìn thẳng vào mắt Diêu Mông, từ tốn mở miệng:“Diêu Mông, em là nhân tài xuất sắc, có năng lực toàn diện. Với tư cách là mộtcấp trên và đồng nghiệp của em, bây giờ và cả sau này, tôi sẽ cố gắng hết sứcgiúp đỡ em, để em đạt thành tựu lớn hơn trong công việc. Ngoài chuyện đó ra,tôi không có suy nghĩ khác đối với em.”
Diêu Mông ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng cô cảm thấymột nỗi sỉ nhục. Mặc dù đã biết đáp án, nhưng cô vẫn mở miệng hỏi một câu khiếncô càng bị sỉ nhục hơn: “Trong lòng anh... đã có người khác?”
“Có.”
***
Sau khi khép cửa, Quý Bạch đi vào phòng.
Đại Hồ đang ở trong phòng anh cùng xem bóng đá, anhta đã nghe hòm hòm cuộc đối thoại ở cửa. Một lúc sau, anh ta nói: “Cô bé DiêuMông này các mặt khác đều tốt, chỉ là quá nhiều tâm tư, lại hay vòng vèo, thậtra không cần thiết phải làm vậy.”
Quý Bạch gật đầu: “Chú đừng kể với người khác chuyệnvừa rồi.”
“Em biết.” Đại Hồ hiểu Quý Bạch muốn giữ thể diệncho cô gái.
Hai người xem bóng đá một lúc, Đại Hồ đột nhiên lẩmbẩm hát: “Trong lòng anh chỉ có em, không có cô ấy, em hãy tin tấm chân tình củaanh không giả dối...”
Quý Bạch phì cười.
***
Khi ánh chiều tà buông xuống, mọi người tập hợp ởsân khách sạn, rồi cùng đi dạo một vòng phố đêm Hưởng Xuyên. Trước đó, Đại Hồgõ cửa phòng Diêu Mông, cô nói mệt không muốn đi.
Sau cơn mưa, không khí rất trong lành. Tuy mặt đất vẫncòn trơn ướt nhưng người đi bộ trên phố ngày càng nhiều. Một đám đàn ông cao lớnvạm vỡ, tinh thần phấn chấn đi xung quanh Hứa Hủ và Quý Bạch, thu hút sự chú ýcủa không ít người qua đường. Hứa Hủ hơi ngượng ngùng, cúi đầu lặng lẽ bước đi,tựa hồ không hề tồn tại.
Đi bộ gần mười phút, đám đàn ông ồn ào náo nhiệt,trong khi Quý Bạch và Hứa Hủ chưa nói với nhau một câu. Quý Bạch liếc cô, dừngbước: “Tôi định đi mua ít đặc sản đem về cho bạn bè, em có đi không?”
Hứa Hủ thật sự cũng muốn mua: “Em đi.”
Quý Bạch lại ngẩng đầu nhìn mọi người: “Tôi và Hứa Hủmuốn đi mua đặc sản. Các anh thì sao?” Vừa nói, đôi mắt anh vừa quét một lượtqua từng người. Chạm phải ánh mắt của anh, tất cả mọi người đều lắc đầu.
“Không đi, không đi. Hai người đi đi!”
“Mua đặc sản chẳng có gì thú vị.”
Lúc này, Tô Mục lên tiếng: “Quý đội, tôi giới thiệumột cửa hàng cho cậu, đồ ở đấy chất lượng bảo đảm, chỉ có điều hơi xa mộtchút.”
***
Đâu chỉ ‘xa một chút’, Quý Bạch và Hứa Hủ đi bộ nửatiếng đồng hồ mới đến nơi.
Nhưng trong lòng hai người đều thỏa mãn với sự giớithiệu của Tô Mục: Được yên tĩnh đi bộ cùng anh ấy (cô ấy), không ai quấy rầy, cảmgiác rất tuyệt.
Ra khỏi cửa hàng đặc sản, hai người im lặng một lúc.Quý Bạch nhanh chóng đảo mắt một vòng, cuối cùng chọn bờ sông: “Chúng ta đi vềbên đó.”
Con sông lượn lờ uốn quanh thành phố nhỏ. Mấy năm trởlại đây, các công trình kiến trúc mọc hai bên bờ sông trải dài trong ánh nước tốiđen như dải ngọc màu trắng xám. Quý Bạch và Hứa Hủ đi một lúc, phía trước vanglên tiếng nhạc náo nhiệt. Ở đầu bờ đê xuất hiện một quảng trường rộng lớn.
Bởi vì trời mưa nên người trên đường phố không đông.Nhưng mưa gió cũng không thể dập tắt tình yêu cuộc sống của người dân phố huyện.Câu hát ‘Mùa hè mùa hè lặng lẽ qua đi, để lại bí mật nho nhỏ...’ (*) lặp đi lặplại. Mười mấy đôi nam nữ, phần lớn là người ở độ tuổi trung niên và người già,tay trong tay khiêu vũ dưới ánh đèn.
(*) Bài “Không thể quên anh” của Lý Linh Ngọc.
Trong con mắt của cô gái trẻ như Hứa Hủ, cảnh tượngnày rất ấm áp và đáng yêu, nhưng hơi buồn cười.
Quý Bạch cũng cho rằng, cùng khiêu vũ tập thể vớiđám anh chị già trước mặt quần chúng thì chẳng ra sao. Nhưng trầm tư vài giây,anh quay đầu nhìn Hứa Hủ: “Em có muốn nhảy một điệu không?”
Hứa Hủ: “Tùy anh.”
Quý Bạch lập tức ném túi đồ đặc sản vừa mua xuống đất.Cho đến lúc rời đi, anh cũng không nhớ đến túi đồ.
***
Trước đây, Hứa Hủ chỉ khiêu vũ với Hứa Tuyển ở nhà.Cô đưa một tay cho Quý Bạch, đặt một tay lên vai anh, sau đó lập tức cúi đầu,nhiệt độ ở mặt cũng bắt đầu tăng lên.
Quý Bạch nắm chặt bàn tay lấm tấm mồ hôi của Hứa Hủ,cánh tay còn lại cuối cùng cũng ôm thắt lưng mảnh mai mà anh thưởng thức bằngánh mắt vô số lần.
Vào giây phút tay trong tay, trái tim Quý Bạch dângtràn một niềm vui sướng mà trầm tĩnh. Thân thể Hứa Hủ hơi run nhẹ. Quý Bạch cảmnhận thấy điều đó, anh lặng lẽ siết chặt vòng tay, khiến cơ thể cô càng dínhsát vào người anh.
Tiếng nhạc ở ngay bên tai, nhưng phảng phất cách rấtxa. Bóng người ở xung quanh lay động, tất cả trở thành phông nền không quan trọng.Toàn thân Hứa Hủ ở trong lòng Quý Bạch, cô có một cảm giác ngất ngây chưa từngthấy.
Trên thực tế, hai người khiêu vũ không thành thạo,bước nhảy không mấy ăn ý. Tuy Hứa Hủ chưa đến nỗi giẫm vào giày da của Quý Bạch,nhưng thỉnh thoảng cô lại di chuyển ngược hướng anh. Những lúc như vậy, bàn tayQuý Bạch luôn thu sức lực, khiến cô lại quay về vòng tay anh ngay lập tức,không một chút khoảng cách. Quý Bạch lúc này, phảng phất bộc lộ sự mạnh mẽ hơnlúc bình thường. Hứa Hủ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen yên tĩnh còn bóng đêm củaanh, muốn dõi thẳng vào trái tim anh. Cô rõ ràng chỉ thấy hơi choáng váng, vậymà cô không thể tỉnh táo suy xét bất cứ vấn đề nào.
Bản nhạc này kết thúc, lại đến bản nhạc khác.
Từ bài ‘Hồi ức màu hồng’ đến bài ‘Tối huyền dân tộcphong’, sau đó là bài ‘Trận tuyết đầu tiên của năm 2002’.
Khi Đao Lang hát đến câu ‘như con bướm bay đi bay lại’,Hứa Hủ bỗng có cảm giác, Quý Bạch càng ôm chặt eo cô, hơi thở nóng hổi của anhnhư có như không thổi vào mái tóc ngắn trên đầu cô.
...
“Trời mưa!”
“Lại mưa rồi! Về nhà thôi!” m nhạc đột nhiên tắt hẳn,những đôi khiêu vũ trên quảng trường chạy toán loạn. Quý Bạch từ từ buông ngườiHứa Hủ, bốn mắt nhìn nhau.
Nước mưa rơi lộp độp bên chân họ, đồng thời rơi xuốngđầu họ.
“Sếp! Chúng tôi ở đây!” Giọng nói oang oang của ĐạiHồ từ phía sau truyền tới: “Mau lên xe đi, nghe nói lát nữa có mưa bão lớn.”
Mưa trở nên nặng hạt trong chớp mắt.
Quý Bạch liếc Hứa Hủ: “Chúng ta lên xe đi đã.”
Thì ra Tô Mục quay về lấy ô tô, đưa mọi người đihóng gió dọc bờ sông, vô tình gặp Quý Bạch và Hứa Hủ.
Đoàn người quay về khách sạn, Quý Bạch đứng ở cửachào tạm biệt mọi người. Mấy người cảnh sát trẻ vây quanh anh, bày tỏ sự kính nểtrước khi chia tay. Hứa Hủ đi đến cửa phòng mình, nhìn anh qua đám đông. Quý Bạchlập tức phát giác, nhướng mày nhìn cô, ánh mắt anh vừa trầm tĩnh vừa sâu thẳm.
Sau khi tắm xong, Hứa Hủ khoanh chân ngồi trên giường,ngắm cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ.
Vừa rồi, khi khiêu vũ đến giây phút cuối cùng, cô cócảm giác Quý Bạch cúi xuống, đồng thời có một thứ chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô.Không biết đó là Quý Bạch hôn lên tóc cô, hay là giọt mưa đầu tiên rơi xuống?
Nghĩ đến đây, tim cô lại đập thình thịch. Hứa Hủ đứngdậy mở cửa sổ, nước mưa lập tức bay vào, rơi xuống đỉnh đầu cô.
Không biết thể nghiệm bao lâu, đến khi mái tóc ướt mộtnửa, Hứa Hủ mới rụt đầu về. Cô chống tay lên cằm, miệng mỉm cười.
Chán thật, cô không có kinh nghiệm nên không thể nàophân biệt.